TÌNH LÀM SAO YÊU - Trang 116

“Tôi nghĩ cô đang bị suy nhược thần kinh,” anh ta có vẻ khoái trá,

tay khoanh lại đứng nhìn tôi.

“Không. Tôi vừa nhận ra vài điều. Anh muốn tôi toàn tâm toàn ý

cung cấp dịch vụ cho anh, từng nhu cầu một chứ? Vậy đó là thứ anh sẽ
có.” Tôi mở tủ quần áo và lấy ra một cây đèn pin, kiểm tra xem còn
pin hay không. Tôi bỏ khăn tắm và một bộ đồ vào trong giỏ. “Tôi đề
nghị anh mặc đồ ấm vào và đem theo một bộ đồ để thay vì chúng ta sẽ
ra ngoài.”

“Ra ngoài? Trời rét cóng ngoài kia và bây giờ mới bốn giờ sáng. Cô

định đi đâu?”

“Chúng ta sẽ đi giành Maria lại, bạn tôi ạ.”
Anh ta suýt cười. “Và làm thế nào chúng ta làm được điều đó?”
Tôi đẩy anh ta ra cửa, và anh ta không còn lựa chọn nào khác ngoài

việc khoác áo lên và đi theo tôi.

Công viên St Anne mở cửa suốt ngày, dù không hẳn là nơi an toàn

nhất vào lúc bốn rưỡi sáng. Trước đây nơi này từng xảy ra nhiều vụ
tấn công và người ta đã phát hiện được một hay hai thi thể gì đó ở đây.
Vào buổi tối ở đây không có nhiều đèn lắm, tôi đã quên mất chi tiết
này trong ký ức từ những ngày còn mới lớn say xỉn nơi đây.

“Cô điên rồi,” anh ta lầm bầm, bám theo tôi trong lúc tôi dùng đèn

pin soi đường. “Cô không nghĩ lang thang trong này hơi nguy hiểm
hả?”

“Chắc chắn rồi. Nhưng anh to con, anh sẽ bảo vệ tôi,” tôi nói, hai

hàm răng đánh vào nhau lập cập vì lạnh. Chúng tôi càng đi sâu vào
công viên thì cà-phê-in càng mất tác dụng. Những lon bia và hình vẽ
graffiti vào mỗi sáng sớm đủ để tôi biết chúng tôi sẽ không chỉ có một
mình trong công viên, nhưng với con số đếm ngược trong đầu tôi,
chúng tôi không được phí phạm một giây nào. Tôi không muốn day
dứt vì cái chết của Adam, tôi cũng không muốn mất ngủ từ đây đến
cuối đời.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.