TÌNH LÀM SAO YÊU - Trang 126

“Tôi không muốn cô biết, được chưa?” anh ta nói.
Từ cái cách anh ta đang nhìn tôi, tôi thấy sợ không biết Barry đã

làm lộ thông tin cá nhân nào của tôi. Rõ ràng tôi sẽ chẳng biết được
thông tin gì từ anh ta, ít nhất là lúc này, nên tôi bèn ra khỏi phòng. Tôi
muốn đùng đùng bỏ đi, khỏi anh ta, ra khỏi căn hộ để được một mình
mà la hét hay khóc lóc phiền muộn trước cuộc sống đã vượt khỏi tầm
kiểm soát của tôi, nhưng tôi không thể. Tôi thấy mình bị trói vào anh
ta, như một người mẹ với đứa con, tôi không thể bỏ anh ta một mình
ngay cả khi tôi muốn vậy. Anh ta là trách nhiệm của tôi, toàn thời
gian, thường xuyên, ngày và đêm. Tôi cần phải trong chừng anh ta
ngay cả vào lúc này, dù theo như những gì Barry mới nói, có vẻ anh ta
nghĩ rằng anh ta có nghĩa vụ phải bảo vệ tôi.

***

Chẳng tốn nhiều thời gian mới nhận ra tâm trạng của Adam thật chẳng
biết đâu mà lần. Mới giây trước anh ta còn chú tâm vào cuộc chuyện
trò, đôi lúc còn là người dẫn dắt nữa chứ, giây sau đã tỏ vẻ chịu đựng,
rồi đột ngột anh ta sẽ biến mất. Hoàn toàn biến mất. Anh ta sẽ lui vào
trong tâm trí của chính mình với ánh mắt hết sức mông lung, đôi lúc
giận dữ, đến nỗi tôi sợ phải hình dung đến những điều anh ta đang suy
tư trong đầu. Biểu hiện như vậy có thể xảy ra vào giữa cuộc trò
chuyện, khi tôi đang nói dở hay thậm chí ngay giữa chính câu nói của
anh ta, và cứ thế hàng giờ liền. Anh ta hoàn toàn thu mình lại. Đó là
điều xảy đến khi tôi mắng anh vì đã xóa tin nhắn của tôi. Tôi nhìn anh
ta rơi vào trong trạng thái khép kín như thế trên ghế suốt một tiếng
đồng hồ, ghét bỏ cuộc đời, ghét bỏ chính mình, ghét mọi người và mọi
thứ xung quanh, thế là tôi bước vào để xử lý.

“Được rồi, đi thôi.” Tôi quăng cho anh ta chiếc áo khoác.
“Tôi không đi đâu hết.”
“Có đấy. Anh có muốn biến mất không?”
Anh ta bối rối nhìn tôi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.