TÌNH LÀM SAO YÊU - Trang 163

Ông ta quan sát tôi để tìm dấu hiệu tôi đang phỉnh ông ta.
“Dĩ nhiên anh ấy không làm thế đâu,” tôi nó, bắt đầu hoảng loạn và

liên tục nhấn nút gọi. Lúc bảo vệ ùa vào phòng, Adam và Nigel đang
túm áo nhau dưới đất. Họ lập tức kéo Adam khỏi Nigel, và trong lúc
họ đang giữ chặt vai anh ta, bẻ tay anh ta ra sau thì Nigel vung tay và
đấm Adam cực mạnh, một cú vào hàm, rồi một cú ngay bụng.

Adam bất tỉnh tại chỗ.

“Tôi nghĩ sự nghiệp người mẫu của anh coi như chấm dứt rồi,” tôi yếu
ớt đùa, thoa thuốc lên cái môi bị tét của Adam khi chúng tôi trở về căn
hộ.

Anh ta cười và máu lại xì ra từ vết rách của anh ta.
“Ôi, đừng cười chứ,” tôi nói, lại thoa thuốc cho nó.
“Không sao,” anh ta thở dài. Anh ta đột ngột đứng dậy, đẩy tôi ra,

hung hăng trở lại. “Tôi đi tắm đây.”

Tôi mở miệng định xin lỗi. Tôi đã cố gắng làm điều đúng đắn và kết

quả lại ra sai bét nhè. Bữa ăn của chúng tôi ở nhà hàng làm anh ta bị
quặn bụng, chuyến dạo chơi trong công viên thì khiến anh ta bị giam
trong đồn cảnh sát, chuyến lái xe ngẫu hứng thì dẫn tới một vụ rượt
đuổi, và nhiệm vụ nói sự thật với cha anh ta thì khiến anh ta bị đấm
vào mặt.

Tôi xin lỗi.
Nhưng tôi không nói gì. Không quan trọng. Tôi đã nói trên xe về

nhà đến khi mặt tôi xanh lè xanh lét; tôi đã tràng giang đại hải thuyết
phục rằng đó là một trải nghiệm tích cực về việc đối diện với sự thật
và giải quyết hậu quả, nhưng tôi biết nó chỉ như bài quảng cáo thôi.
Tôi đã đánh giá sai tình huống. Tôi tưởng anh ta đã sợ không dám nói
với cha mình, nhưng nỗi sợ lại xuất phát từ việc anh ta biết ông bố biết
rõ anh ta không hề muốn nhưng chẳng buồn để tâm. Tôi thật quá ngây
thơ, cứ nghĩ mình có thể vạch ra một con đường rõ ràng để giải quyết

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.