TÌNH LÀM SAO YÊU - Trang 164

vấn đề mà Adam đã cố gắng thoát ra cả mấy năm trời nay. Chỉ sau khi
đã thử tất cả các lối thoát mà không được anh ta mới đành phải tuyệt
vọng chọn chiếc cầu Ha’penny. Đáng lẽ ra tôi phải biết chứ, thật xấu
hổ. Anh ta không muốn nghe tôi nói gì nữa. Lời nói của tôi chẳng giải
quyết được chuyện gì. Tôi thấy có lỗi cũng không thay đổi được gì.

Bốn giờ sáng. Tôi đạp mền xuống giường trong nỗi khó chịu vô bờ và
chính thức từ bỏ nỗ lực chợp mắt.

“Anh có thức đó không?” tôi gọi trong bóng tối.
“Không,” anh ta trả lời.
Tôi mỉm cười. “Tôi có để tờ giấy trên bàn cà phê cho anh. Nhặt nó

lên đi.”

Tôi nghe thấy tiếng anh ta đi ngang qua phòng để lấy tờ giấy tôi đặt

ở đó đêm hôm trước.

“Cái quái gì thế này.”
“Đọc một câu đi.”
“ ‘Những điều tuyệt vời và xinh đẹp nhất trên đời không thể nhìn

hay chạm được – phải cảm nhận chúng bằng cả trái tim.’ Hellen
Keller.” Anh ta im lặng. Rồi khịt mũi.

“ ‘Chính trong giây phút đen tối nhất chúng ta mới phải tập trung để

nhìn thấy ánh sáng.’ Aristotle Onassis.” Tôi nằm dài trên giường đọc
to lên theo trí nhớ.

Anh ta ngưng đọc và tôi tự hỏi không biết anh ta có định xé nó

không, hay chế nhạo nỗ lực lên tinh thần cho anh ta của tôi.

“ ‘Hãy tin rằng bạn làm được, như thế bạn đã đi được nửa đường

rồi.’ Theodore Roosevelt,” tôi lại đọc to, khuyến khích anh ta đọc
thêm câu nữa.

“Đừng có tè ngoài trời gió,” Adam nói lớn.
Tôi cau mày. “Câu đó không có trong giấy.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.