TÌNH LÀM SAO YÊU - Trang 170

“Lạy Chúa, Maguire, việc đó không liên quan đến ông,” tôi hét lên

và đứng dậy.

“Có thể nó liên quan đến ô cửa sổ vỡ của cô đấy,” ông ta bình thản

nói, vẫn ngồi. “Một người chồng mới bị vợ bỏ, nhục nhã, đau khổ và
giận dữ, tôi có thể tưởng tượng được. Có thể anh ta từng là một viên
kẹo ngọt khi hai người cưới nhau, nhưng cô không bao giờ biết được
người ta có thể thay đổi đến mức nào. Như trở bàn tay ấy. Mấy tuần
vừa qua có hành vi mang tính chất đe dọa nào xảy ra không?”

Việc tôi im lặng đã đủ trả lời ông ta.
“Nhưng nó còn không phải là xe tôi nữa cơ,” tôi chống chế. “Anh

ấy biết. Đập phá nó sẽ ảnh hưởng đến người khác chứ không phải tôi.”

“Của cô bạn Julie của cô, cô nói rồi. Nhưng cô đang lái nó. Và bây

giờ anh ta cũng đâu có suy nghĩ phải trái gì đâu. Anh ta nghĩ như thế
nào về cô bạn Julie của cô? Gần đây có nói gì về cô ấy không?”

Tôi thở dài, nhớ lại tin nhắn thoại mấy ngày trước, và tôi nhìn ra

Adam, người giờ rõ ràng đang lắng tai nghe. Anh ta gật đầu ra hiệu
cho tôi kể với Maguire.

“Khỉ thật,” tôi mệt mỏi xoa mặt. “Vậy tôi không khiếu nại nữa. Tôi

sẽ tự trả tiền sửa xe.” Tôi đứng lên và bước ra khỏi phòng.

“Mà tôi cũng muốn ghé thăm anh ta.”
“Đừng!” tôi dừng bước. “Thật đấy, anh ấy sẽ phát khùng lên nếu

biết tôi nói với ông.”

“Có vẻ như anh ta đã điên sẵn rồi. Tôi muốn chắc chắn anh ta

không làm như vậy nữa.”

“Làm ơn đừng liên lạc với anh ấy.”
Ông ta thở dài rồi đứng dậy. “Cái gì đến trước? Những cuộc điện

thoại tức tối? Ban đầu nghe buồn lắm đúng không? Rồi mắng nhiếc?
Rồi anh ta phá xe của cô.”

“Xe của Julie.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.