“Cậu ta mời chúng ta lúc ở đây mà, con không nhớ sao?” bố hỏi
“Con không nghĩ chúng ta sẽ bỏ lỡ một bữa tiệc như thế đấy chứ?”
“Nó đâu phải là bữa tiệc hoành tráng gì đâu. Anh ấy mới ba mươi
lăm tuổi chứ mấy.”
“Không phải, nhưng đó là đêm họ sẽ thông báo việc cậu ta tiếp quản
công ty Basil từ bố mình, và đó là một việc lớn, xét trên việc Dick
Basil đã nắm quyền hơn bốn chục năm rồi. Cha của ông ta đã để nó lại
cho ông ta lúc ông ta mới hai mươi mốt tuổi. Tưởng tượng những áp
lực ở cái tuổi ấy mà xem! Mấy đứa có biết công ty Basil xuất khẩu sản
phẩm sang bốn mươi nước trên toàn thế giới không, đóng góp tổng
cộng một trăm mười triệu euro cho ngành thương mại Ireland, và góp
hơn hai trăm năm mươi triệu euro cho kim ngạch xuất khẩu sô cô la
trong lượng sô cô la sản xuất ở Ireland và xuất đi mỗi năm. Con nên
tin đó là chuyện trọng đại đi. Bọn họ dùng toàn nguyên liệu trong
nước, thời buổi bây giờ chuyện đó quan trọng hơn nhiều lắm. Bố chắc
thủ tướng sẽ ở đó. Ông ta và Dick Basil là chiến hữu tốt. Nếu ông ấy
không có mặt thì chắc chắn Bộ trưởng Bộ Ngoại giao và Thương mại
sẽ có mặt, và có thể có cả Bộ trưởng Bộ Việc làm, Doanh nghiệp và
Đổi mới nữa.” Bố vỗ tay. “Đêm đó sẽ có nhiều chuyện điên rồ lắm
đây, bố mong chờ lắm.”
Tôi nuốt nước miếng. “Bố nghe những điều đó ở đâu vậy?”
“Tờ Thời báo. Mục Kinh doanh,” ông ấy cầm nó lên và chỉ cho tôi
xem, rồi ném lại xuống bàn. “Anh chàng của con đang được trao lại cả
một đế chế đấy.”
“Anh ấy không muốn nó,” tôi lặng lẽ nói, nỗi kinh hoàng cho Adam
bắt đầu quặn lên trong bụng tôi. “Đó là lý do con đang chăm sóc anh
ấy. Nếu anh ấy phải tiếp quản công ty, anh ấy sẽ tự tử. Và anh ấy sẽ
làm điều đó vào đúng buổi tối đó.”
Tất cả im lặng nhìn tôi.
“Chà, vậy thì con còn sáu ngày nữa để giải quyết chuyện đó,” bố
nói và mỉm cười động viên tôi. “Con gái yêu quý của bố, bố sẽ cho