TÌNH LÀM SAO YÊU - Trang 225

Trong lúc Amelia nói về những thứ trong cái hộp giày, tôi ngó ra

ngoài cửa sổ để xem cái gì đã làm Bobby lo lắng nãy giờ. Chẳng có ai
ngoài đó. Tôi nhanh chóng đóng tấm liếp lại và lùi ra. Bobby để ý thấy
hành động của tôi và trao cho tôi một nụ cười yếu ớt, lo âu. Tôi không
muốn biết cậu ấy đã làm gì.

“Vậy về cơ bản cô nói tất cả mọi thứ trong cái hộp này, bộ sưu tập

những thứ được để lại với cô khi cô được trao cho người mẹ nuôi, dẫn
tới Kenmare?” Bobby tóm tắt lại.

“Tôi không nghĩ vậy,” Adam ngắt ngang. “Người nào kết luận như

vậy thì người đó hoàn toàn mất trí rồi.”

“Nhìn lại anh ấy,” Amelia nạt, đưa Adam về đúng chỗ của mình.
“Vậy thì đi Kenmare thôi,” Bobby nói nhanh, vỗ hai tay.
Tôi nheo mắt nghi ngờ nhìn cậu ấy.
“Anh nghĩ đó là ý hay sao?” Amelia ngạc nhiên hỏi. “Anh nghĩ bạn

tôi nói đúng sao?”

“Tôi nghĩ bạn cô là một thiên tài,” Bobby nói. “Nếu là tôi thì chắc

phải mất một lúc mới nhận ra cái loại đăng ten đó, nhưng cô ấy thì
thấy ngay. Tôi rất muốn đi Killarney...”

“Kenmare,” tôi sửa lại.
“Kenmare, xin lỗi.” Cậu ấy mỉm cười duyên dáng với Amelia. “Tôi

rất muốn đi Kenmare, hỏi một vài câu hỏi. Chúng ta sẽ nhanh chóng
tìm thấy bố mẹ cô thôi.”

Tôi nhướn mày.
“Tôi đã làm nhiều vụ nhận con nuôi rồi,” cậu ấy nói, cảm nhận

được năng lượng xấu mà tôi và Adam đang toát ra nên quảng cáo
mình thêm một chút. “Thường thì chúng tôi cùng đến cơ quan trao
nhận con nuôi và giúp người ta lục lại thủ tục giấy tờ. Ngành này có
thể khá áp lực đấy; không dễ gì để nghĩ và xử lý mọi thứ,” lần này cậu
ấy nói thật lòng. “Chúng ta cũng có thể có kết quả bằng cách đó,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.