TÌNH LÀM SAO YÊU - Trang 228

Chúa ban. Thành ra tớ nghĩ bà ấy sợ mất tớ như đã mất những đứa con
kia, đó là lý do bà ấy yêu thương tớ như thế.”

“Bố mẹ cậu rất yêu cậu.”
“Tớ quả có cảm thấy được yêu thương.” Cô ấy mỉm cười. “Nên

không sao. Không phải tớ rất muốn đoàn tụ với bố mẹ ruột, chỉ là... tớ
muốn biết thôi. Và rồi tới nghĩ tớ có thể bỏ đi. Nếu họ không muốn
liên quan gì tới tớ nữa cũng chẳng sao. Tới tớ còn chưa chắc liệu mình
có muốn liên quan gì tới họ không kìa. Tất cả những gì tớ muốn biết là
đầu đuôi câu chuyện. Tớ có cảm giác như tớ xứng đáng được biết
vậy.”

“Cậu xứng đáng mà.” Tôi ngẫm nghĩ về việc đó. “Cậu nói đúng,

nếu tớ ở trong hoàn cảnh của cậu và nếu tớ biết mẹ tớ ở đâu đó ngoài
kia và tớ có một cơ hội đi tìm, tớ sẽ bất chấp tất cả mà đi. Tớ sẽ làm
bất cứ điều gì để đem bà ấy trở về.”

“Tớ biết,” Amelia nói, ném cho Adam một cái nhìn lo lắng trước

khi che đậy sự lo lắng bằng một nụ cười quá tươi và quá vội.

Tôi khó nhọc nuốt nước miếng.

“Chuyện này thật nực cười,” Adam nói khi đứng ở cửa nhìn tôi xếp
đồ.

Cả ngày hôm nay dường như chuyện gì cũng là nực cười với anh ấy.

Vô nghĩa, phí thời gian, nực cười.

“Cái gì nực cười?” tôi hỏi, cố gắng không để nghe có vẻ sức cùng

lực kiệt.

“Chuyện đi đến Tipperary ấy.”
“Làm sao anh có thể không tiếp quản công ty nếu chúng ta không

đến công ty để sắp xếp chứ?”

“Chúng ta không thể sắp xếp được, nó nằm trong di chúc của ông

nội tôi rồi. Không có cách nào thay đổi được hết. Chuyến đi này hoàn
toàn chỉ phí thời gian thôi.” Giọng anh ấy khó chịu.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.