TÌNH LÀM SAO YÊU - Trang 229

Tôi không biết chúng tôi sẽ sắp xếp mọi chuyện như thế nào nhưng

còn nước còn tát, và Adam trước sau gì cũng phải đối diện với trách
nhiệm của mình. Viễn cảnh đó đang khiến anh ấy cáu kỉnh và đứng
ngồi không yên. Tâm trạng tồi tệ trở lại.

Anh ấy ra khỏi phòng. “Vậy đây là lần cuối tôi ở đây phải không?”

anh ấy hỏi vọng lại từ phòng khách.

Và rồi tôi hiểu ra. Anh ấy có vấn đề với việc người ta rời bỏ anh ấy,

và cả với việc anh ấy phải rời bỏ người ta. Tôi vội vã đi ra theo tiếng
anh.

“Anh đang sống tiếp, Adam. Đây là chuyện tốt.”
Anh ấy gật đầu mà không tin một chữ nào.
“Ngay bây giờ, tôi cảm thấy...” tôi nhắc.
Anh ấy thở dài. “Ngay bây giờ tôi cảm thấy... cảm xúc lẫn lộn.”
Tôi cũng cảm thấy như vậy. Rồi điện thoại anh ấy chợt reo.
“Là Maria.” Anh ấy chìa ra cho tôi.
Tôi nhìn nó trừng trừng, muốn lập tức tắt máy, nhưng tôi nghĩ đến

lời khuyên của Leo. “Trả lời đi,” tôi nuốt khan. “Mời cô ấy đến dự
tiệc. Nếu anh muốn.”

“Cô chắc không?” Trông anh ấy có vẻ không chắc chắn.
“Dĩ nhiên rồi.” Tôi bối rối trước phản ứng của anh ấy. “Chẳng lẽ

anh không muốn cô ấy có mặt ở đó sao?”

Điện thoại vẫn reng.
“Có, chỉ là... cô biết đấy...”
Chúng tôi nhìn nhau.
Tôi không biết anh ấy đang nghĩ gì trong đầu, nhưng tôi biết tôi

đang nghĩ gì. Đừng trả lời, đừng yêu cô ấy, hãy thôi yêu cô ấy đi. Hãy
yêu em.

Chiếc điện thoại ngừng kêu, khiến căn phòng chìm vào im lặng.

Anh ấy thậm chí còn không nhìn qua chiếc điện thoại. Anh ấy nuốt
khan. Anh tiến một bước về phía tôi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.