TÌNH LÀM SAO YÊU - Trang 245

“Đó là Quý cô Đồng cỏ,” một giọng nói vang lên phía sau tôi, tôi

quay người lại và thấy Mary. Bà ấy ăn mặc rất phù hợp hoàn cảnh: bốt
cao su cao cổ, một chiếc áo lông cừu ấm áp, bên ngoài là chiếc áo ghi
lê bằng bông.

“Tôi tưởng tôi đang xem bà chứ.”
“Tôi ư? Dĩ nhiên là không rồi!” bà ấy cười lớn. “Tôi đâu có đủ thời

gian để giỏi như thế. Tôi chỉ biết phi nước đại hay đi săn buổi sáng
thôi. Tôi thích đi săn lắm.”

“Quý cô Đồng Cỏ là tên con ngựa hay tên của người kia?”
“Con ngựa,” bà ấy bật cười. “Người kia là Misty. Cô ấy là một

người biểu diễn nhảy ngựa, dân chuyên nghiệp đấy. Vừa rồi suýt nữa
là được đi thi Olympic, nhưng con ngựa Gã Dược Phẩm của cô ấy lại
bị gãy chân trong lúc luyện tập. Có lẽ lần sau.”

“Bà có cơ sở tuyệt quá. Ở đây bà có bao nhiêu ngựa?”
“Mười hai. Không phải tất cả đều là của chúng tôi, nhưng chúng

giúp trả tiền phí. Mà chúng tôi cũng đang mở rộng thêm. Cô ấy thậm
chí còn nghĩ đến chuyện bắt tay vào nhân giống nữa kìa.”

“Có phải ở đây toàn thời gian là ước mơ của bà không?”
“Tôi ư? Không. Chi vậy, cậu Basil cử cô đến để đuổi cổ tôi sao?”

Bà ấy cố gắng làm như đang nói đùa, nhưng nhìn vào sự sợ sệt trong
mắt là biết ngay bà ấy đang lo lắng.

“Không, thật ra là ngược lại.”
Mary trông có vẻ tò mò.
Chúng tôi kết thúc buổi nói chuyện trong căn nhà gỗ đáng lý ra phải

ấm áp lắm, nhưng bởi những người làm trong chuồng ngựa cứ liên tục
đi ra đi vào làm cửa hết đóng rồi mở suốt nên thành ra trong nhà cũng
chẳng ấm được là bao. Mary vẫn mặc áo khoác và tôi cũng thế. Tôi
uống nhiều trà nóng hết mức có thể và ấp tay quanh cái ly để ủ cho ấm
trong lúc ngồi trên một chiếc ghế sô pha đầy lông động vật, xung
quanh là ba con chó; một con đang ngủ, một con bị chứng bí bách

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.