TÌNH LÀM SAO YÊU - Trang 249

chân đuổi theo.

“Tôi muốn ở một mình,” anh ấy nói, sầm sầm ra khỏi nhà và rẽ trái

theo một con đường mòn dọc theo bờ sông.

Chân anh ấy dài hơn chân tôi nhiều và tôi phải nửa đi nửa chạy để

theo kịp anh. Bước nhanh vài bước rồi chạy vài bước để đuổi kịp, lại
thêm một vài bước nhanh và vài bước chạy. Vừa lo vừa mệt, tôi chưa
gì đã thở không ra hơi rồi.

“Anh biết tôi không làm vậy được mà,” tôi nói, chạy một chút, rồi

đi bộ, rồi lại chạy để theo kịp anh.

“Không phải bây giờ, được chứ?”
Tôi vẫn cứ đi theo anh ấy, không muốn nói gì để không làm anh ấy

bực mình. Tôi chỉ đi bên cạnh, im lặng nhưng có mặt. Không phải anh
ấy sẽ không thể làm gì chỉ vì tôi ở đó. Anh ấy rất khỏe, cái vai đau
nhói của tôi chứng minh điều đó. Tuy vậy, tôi vẫn nhẫn nại, tôi không
thể từ bỏ anh ấy, tôi không thể để anh ấy một mình, tôi không thể...

“CHRISTINE!” anh ấy hét vào mặt tôi. “BIẾN ĐI.”
Anh ấy dừng phắt lại khiến tôi vô cùng ngạc nhiên. Anh ấy hét lớn

tới mức giọng vang vọng khắp quanh hồ, dội lại trong đầu tôi, làm tai
tôi phát đau, làm tim tôi đập thình thình trong ngực. Tia giận dữ trong
mắt anh, mạch máu duy nhất đang đập trên trán anh và những đường
gân đang nổi lên trên cổ anh, tay anh cuộn thành nắm đấm, không chủ
ý nhưng đầy đe dọa, khiến tôi nín thở. Tôi cảm thấy như một đứa con
nít bị người lớn mắng, cái cảm giác mong manh, xấu hổ đáng ngạc
nhiên đó. Và tôi thấy cô đơn, đột nhiên vô cùng cô đơn. Anh ấy quay
người bỏ đi và tôi khuỵ xuống, cúi gập người, tay chống gối và thở
hổn hển và bắt đầu khóc, chỉ một lần này không muốn ngăn dòng
nước mắt lại.

Tôi để anh ấy đi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.