TÌNH LÀM SAO YÊU - Trang 250

20

Làm sao đứng dậy và đối mặt

Tôi cảm thấy bình tĩnh đến lạ lùng khi ngồi trong nhà thuyền và nhìn
ra hồ Lough Derg. Sát thành hồ đã bị đóng băng hết cả, mấy con vịt
trời phóng xuống, mổ lên băng rồi lập tức bay vút lên trời như thể
thậm chí đối với chúng thời tiết này cũng là quá lạnh, cơn đói chẳng
đáng để liều mình kiếm ăn. Tôi lại sụt sịt vì chảy nước mũi, đầu hàng
không chùi nó nữa vì mũi đã hoàn toàn tê cóng, mắt tôi đỏ ngầu và rát
buốt. Tôi dám chắc nước mắt tôi cũng sẽ đông đá nếu chúng không rơi
nhanh như thế. Tôi không buồn quẹt chúng đi, thi thoảng chúng lăn
xuống miệng và tôi liếm luôn, nếm thấy vị mặn. Đó là một cảm giác kì
cục, chờ đợi, cảm giác bất lực không thể ngăn một hành động mà tôi
đã thấy mình phải chịu hoàn toàn trách nhiệm cả ngày lẫn đêm. Vậy
mà khi nó đến, tôi lại biết tôi không thể ngăn nó được. Không phải về
mặt vật lý. Lời lẽ là tất cả những gì tôi có, suy nghĩ là tất cả những gì
tôi có, nhưng lần này anh ấy không muốn lắng nghe.

Tôi nghe tiếng chân vang lên đằng sau và tim tôi đập thình thịch. Là

họ, đến để báo với tôi đã tìm thấy anh ấy. Có thể để bắt tôi – họ có thể
làm thế không? Có phải sự giúp đỡ thất bại của tôi đã đẩy anh ấy đến
mức đó không? Tôi nhìn thẳng về phía trước, hồ nước tối đen và
phẳng lặng, nhưng lạnh lẽo, tiếng thở của tôi vang lên não nề trong
không gian thinh lặng. Những đám mây trên trời khẽ tách ra và tôi
ngước nhìn ánh sáng, đột nhiên có một suy nghĩ lạc quan. Bước chân
chậm rãi, không hề có chút hoảng loạn nào, thậm chí không có chút đe
dọa nào. Chúng dừng lại sau lưng tôi và rồi tiếp tục vòng qua căn nhà
thuyền đến khi Adam xuất hiện bên cạnh tôi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.