TÌNH LÀM SAO YÊU - Trang 25

4

Làm thế nào để giữ lấy cuộc sống dấu yêu

Đường phố Dublin vắng lặng vào một đêm Chủ nhật của tháng Mười
hai, trời lạnh thấu xương trong lúc tôi đang trên đường đến cầu
Ha’penny từ cảng Wellington. Lúc này có tuyết thì sợ thật đấy, nhưng
tuyết vẫn chưa rơi. Cầu Ha’penny có tên chính thức là cầu Liffey, một
chiếc cầu cổ kính duyên dáng dành cho người đi bộ, có thành cầu làm
bằng gang, nối hai đầu Bắc Nam thành phố. Cái tên Ha’penny bắt
nguồn từ mức thuế qua cầu người ta thu lúc cầu mới xây xong năm
1816

[1]

. Một trong những thắng cảnh nổi bật nhất ở Dublin, đặc biệt

đẹp vào buổi tối khi ba ngọn đèn trang trí được thắp sáng. Tôi đã chọn
nơi này vì khi còn học đại học, ngành kinh doanh và tiếng Tây Ban
Nha, tôi phải sống ở Tây Ban Nha một năm. Tôi không nhớ trước khi
mẹ mất gia đình tôi đã gần gũi nhau như thế nào, nhưng tôi nhớ rõ kể
từ sau đó, cha con chúng tôi ngày càng gắn bó với nhau hơn, đến mức
sau từng ấy năm, việc một thành viên đi khỏi ngôi nhà đó là chuyện
không tưởng tượng nổi. Đi học đại học, tôi biết trước chương trình
Erasmus

[2]

là điều không thể tránh khỏi, và vào giai đoạn đó, tôi có

một ao ước cháy bỏng muốn được rời xa gia đình và tự do dang rộng
đôi cánh. Thế nhưng ngay khi vừa đến nơi, tôi liền biết đó là một sai
lầm. Tôi khóc suốt ngày suốt đêm, không ăn được, không ngủ được,
cũng chẳng thể nào tập trung học hành. Tôi cảm giác như trái tim bị xé
toạc khỏi lồng ngực và bị bỏ lại ở nhà. Ngày nào bố cũng viết thư cho
tôi, kể về cuộc sống hàng ngày của mọi người, gắng làm tinh thần tôi
phấn chấn lên nhưng rốt cuộc lại làm tôi nhớ nhà thêm. Nhưng rồi có
một tấm bưu thiếp đặc biệt đã giúp tôi thoát khỏi bi kịch nhớ nhung

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.