TÌNH LÀM SAO YÊU - Trang 274

thảo nên bức di chúc này. Gần như chắc chắn ông ấy muốn cậu cầm
bánh lái con tàu này.”

Adam gật đầu biết ơn. “Bác sẽ nhớ ông ấy, Arthur. Hai người là bạn

bao lâu rồi nhỉ?”

“Sáu mươi lăm năm.” Arthur cười buồn, rồi tặc lưỡi. “A, tôi đang

đùa với ai vậy chứ? Tôi sẽ là người duy nhất nhớ tới lão già đó.”

Tôi nhìn Adam, anh ấy đang thọc tay vào bộ vét được cắt may khéo

léo, đứng cạnh cái lò sưởi kiểu cổ trong lâu đài, một bức chân dung
của ông nội anh ấy treo bên trên bệ lò sưởi, giống nhau một cách đáng
ngạc nhiên. Anh ấy mới thật hấp dẫn làm sao. Chúng tôi nhìn nhau, rồi
tim tôi bắt đầu đập thình thịch. Bụng dạ tôi đảo lộn, tôi không thể thôi
nhìn anh ấy và hy vọng anh ấy không đọc được cảm giác của tôi lúc
này.

“Cô đã hỏi hồi nhỏ tôi từng làm gì ở đây khi chỉ có một mình.”
Tôi gật đầu, mừng vì anh ấy lên tiếng trước vì không tin tưởng vào

những gì tôi nói ra lúc này.

“Trưa rồi.” Anh ấy xem đồng hồ. “Chúng ta còn bốn tiếng đồng hồ

sáng sủa nữa và rồi chúng ta có thể quay lại Dublin. Cô thấy sao?”

Tôi gật đầu. Có được anh cho riêng mình càng lâu càng tốt.

Trong vòng bốn tiếng, tôi nếm trải được cuộc sống trước đây của anh
ở trang viên Avalon. Chúng tôi chèo thuyền trên mặt hồ gần như đóng
băng, chúng tôi ăn bữa ăn dã ngoại mà Maureen đã chuẩn bị cho
chúng tôi: bánh kẹp dưa chuột và và nước cam tươi, vì đó là thứ anh
ấy từng ăn. Sau đó chúng tôi leo lên một chiếc xe chạy trong sân golf
và anh lái xe đưa tôi đi quanh mẫu đất rộng hai ngàn hecta. Chúng tôi
chơi bắn chim bồ câu bằng đất sét, chơi bắn cung, anh ấy chỉ cho tôi
nơi anh câu cá... Nhưng chúng tôi dành thời gian nhiều nhất cho việc
ngồi trong căn nhà gỗ ngoài bến thuyền, quấn chăn, uống rượu whisky
nóng trong chai dẹt, ngắm hoàng hôn buông xuống trên hồ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.