TÌNH LÀM SAO YÊU - Trang 277

“Nhưng thời gian của chúng ta chưa hết. Chúng ta còn một ngày.

Adam, nếu anh nghĩ anh có thể tống khứ tôi trước khi chuyện này
xong xuôi thì anh lầm rồi. Tôi sẽ ngủ trên ghế sô pha.”

Anh ấy mỉm cười. “Tôi không sao.”
Trông anh ấy không sao thật.
“Chậc, có thể ngay bây giờ, ngay lúc này đây anh không sao, nhưng

chúng ta đều biết anh có thể thay đổi nhanh chóng tới mức nào. Với
lại anh có quá nhiều việc phải tự làm. Đây mới chỉ là khởi đầu, anh
biết mà. Và anh thật sự cần phải đồng ý đi gặp một bác sĩ trị liệu mới
được.”

“Tôi đồng ý,” anh ấy trả lời đơn giản. Trông anh có vẻ buồn cười.
“Đâu có gì buồn cười đâu Adam. Chỉ vì vì Maria sẽ đến bữa tiệc

không có nghĩa có gì chắc chắn cả, chưa. Tôi muốn ở lại với anh đến
khi thỏa thuận của chúng ta xong xuôi.”

“Tôi đã đặt hai phòng nối nhau cho chúng ta.” Anh ấy nhoẻn cười.

“Và cảm ơn vì đã nhắc nhở.”

Tôi dừng nói, xấu hổ. “Ồ. Không phải tôi dọa anh đâu, tôi chỉ... anh

biết đấy...chuẩn bị cho anh trước những chuyện có thể xảy ra thôi.” Và
một lần nữa, tôi nhận ra tôi mới là người cần phải chuẩn bị.

Khi đến khách sạn Morrison, chúng tôi được hộ tống vào thang máy

lên thẳng tầng thượng, nơi Adam đã đặt một căn phòng áp đỉnh hai
phòng ngủ thượng hạng.

“Tầm nhìn như yêu cầu, thưa ngài,” người giữ cửa hãnh diện giới

thiệu.

Tôi bước đến ô cửa sổ cao từ sàn đến trần nhà và nhìn ra ngoài.

Phòng chúng tôi nhìn ra sông Liffey, và ngay bên dưới cửa sổ là cây
cầu Ha’penny đang toả sáng lộng lẫy, thắp sáng màn đêm bằng những
ngọn đèn hướng lên trời màu xanh lá và ba cái đèn trang trí chiếu lên
mặt nước. Tôi nhìn Adam, tiếng chuông cảnh giác reo lên trong đầu
tôi nhưng tôi cố gắng không lộ ra phản ứng gì.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.