TÌNH LÀM SAO YÊU - Trang 29

“Tôi không cần cô giúp.” Một lần nữa anh ta lại xua tôi đi và tập

trung vào dòng nước. Tôi nhìn những khớp ngón tay của anh ta đang
nắm quanh thành cầu bằng sắt, chuyển từ màu trắng sang đỏ theo mỗi
lần siết chặt hay buông lỏng. Tim tôi muốn nhảy ra khỏi lồng ngực
mỗi lần anh ta nới lỏng nắm tay, chết khiếp vì sợ chúng buông ra hoàn
toàn. Tôi không có nhiều thời gian.

“Tôi muốn nói chuyện với anh,” tôi nhích tới gần hơn một chút.
“Xin cô đi đi. Tôi muốn ở một mình. Tôi không muốn chuyện này,

tôi không muốn làm rùm beng lên, tôi chỉ muốn tự mình làm điều này.
Tôi chỉ... tôi không nghĩ sẽ mất nhiều thời gian như vậy.” Anh ta nuốt
khan.

“Nghe này, sẽ không ai đến gần anh đâu nếu tôi nói không được.

Cho nên không có gì phải hoảng lên, không gấp gáp, anh không cần
phải làm gì khi chưa nghĩ cho ra ngô ra khoai đâu. Chúng ta có nhiều
thời gian mà. Tất cả những gì tôi muốn là anh hãy nói chuyện với tôi
thôi.”

Anh ta không nói gì. Tôi hỏi thêm vài câu lịch sự nữa nhưng vẫn

không có hồi đáp. Tôi đã sẵn sàng lắng nghe, sẵn sàng nói ra lời hay ý
đẹp, nhưng những câu hỏi của tôi chỉ toàn được trả lời bằng sự im
lặng. Nhưng mặt khác, anh ta vẫn chưa nhảy xuống, ít ra phải vậy chứ.

“Tôi muốn biết tên anh,” tôi lại nói.
Anh ta vẫn im thin thít.
Tôi nhớ lại khuôn mặt Simon khi anh ta nhìn thẳng vào mắt tôi và

bóp cò. Cơn xúc động dâng trào và tôi thấy muốn khóc, tôi muốn ngồi
sụp xuống và òa khóc. Tôi không làm được. Tôi bắt đầu phát hoảng.
Tôi sắp sửa đầu hàng và quay lại với đám đông khán giả kia để nói với
họ rằng tôi không làm được, rằng tôi không muốn chịu trách nhiệm
cho cái chết của một nạn nhân khác. Chính lúc đó anh ta lên tiếng.

“Adam.”
“À,” tôi thở phào nhẹ nhõm khi anh ta chịu mở miệng nói chuyện

với tôi. Tôi nhớ lại một câu trong một cuốn sách, nói rằng người muốn

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.