TÌNH LÀM SAO YÊU - Trang 310

chín tuổi và đang học đại học. Nghĩ mình có thể cứu được mọi người
hay ít nhất cũng muốn nỗ lực cứu người, tôi nói với bố sẽ không bao
giờ tha thứ cho ông ấy. Lúc đó bố đã có một khoảng thời gian khó
khăn, vì ông ấy đã cứu vợ mình sáu lần rồi. Ông ấy đã làm hô hấp
nhân tạo cho bà ấy hai lần, kéo bà ấy khỏi bồn tắm, làm những chuyện
khác chỉ có Chúa mới biết, vội vã đưa bà ấy vào bệnh viện quá nhiều
lần tới nỗi ông không còn muốn tiếp tục cố gắng nữa, không muốn
thuyết phục bà ấy ở lại nữa.

“Bố biết sao không,” đột nhiên tôi lên tiếng. “Con nghĩ khi trước bố

đã cứu mẹ. Chỉ là mẹ không muốn ở đây nữa.”

Ông ấy xúc động đến mức phải nhìn ra chỗ khác để bình tĩnh lại.
“Cô ấy kìa,” tôi nói, nhìn Maria bước vào phòng, đi trước Adam.
“Ồ, chị không biết nên bắt tay hay liếm mặt cậu ta đây,” Brenda nói.
“Làm ơn bắt tay anh ấy thôi,” tôi nói.
“Cô ta kia hả? Người tô môi đỏ ấy?” Adrienne hỏi.
“Con muốn liếm mặt cô ta chứ gì?” bố hỏi chị ấy.
Adrienne cười khúc khích.
Tôi thở dài. “Em biết ngay mà. Đã nói với mọi người cô ấy rất đẹp

rồi còn gì.”

“Như phù thủy ấy, mà đẹp thật,” Brenda nhận xét.
Adam và Maria bước vào phòng, Maria đang nồng nhiệt chào hỏi

mọi người, rõ ràng quen với phần lớn khách khứa nhờ thời gian ở bên
Adam. Tôi hạ ly sâm panh đã cạn xuống và giật luôn ly Brenda đang
cầm.

“Này!” Chị ấy phản đối, rồi đầu hàng.
Rồi tiếng gõ ly vang lên và mọi người đều hướng về người đàn ông

trên sân khấu đang kêu gọi đám đông im lặng.

Ông ta cảm ơn vài vị khách danh dự vì đã đến – như Bộ trưởng Bộ

Thương Mại, chứ không phải chỉ là người đại diện như bố tưởng – và
mỗi lần ông ấy gọi tên một người quan trọng, vẻ mặt bố lại tỏ ra ấn

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.