TÌNH LOẠN - Trang 100

Tôi thất vọng vô cùng, nhưng không dám đuổi theo chận chàng lại vì sợ Vũ
Bội sẽ nhìn thấy. Tôi đành trở về chỗ ngồi với nỗi buồn vô hạn.
Nhưng lúc bấy giờ, Trình Diệu Quang vẫn chưa bỏ đi nơi khác. Chàng
bỗng mỉm cười và hỏi:
- Ông Vũ Bội có phải đây là vợ của ông không?
Tôi chăm chú nhìn Trình Diệu Quang trong khi tim tôi đập rất mạnh trong
lòng ngực.
Vũ Bội cũng nhìn Trình Diệu Quang đăm đăm và hỏi lại:
- Anh biết tôi à?
Trình Diệu Quang đáp:
- Ông há không phải là ca sĩ lừng danh Vũ Bội sao? Tôi đã từng đến dạ
tổng hội nghe ông hát nhiều rồi. Có điều tôi không giống như những cô gái
đã tỏ ra rất sùng bái ông.
Vũ Bội hãnh diện nói:
- Cô ấy là vị hôn thê của tôi.
Tôi biết ngay câu nói sau cùng của Trình Diệu Quang chính là để ám chỉ
tôi, nên lòng tôi lúc bấy giờ đau đớn vô cùng. Tôi cúi đầu xuống ăn để khỏi
phải nhìn chàng, và chờ cho đến khi chàng đã rời khỏi nơi ấy xong, tôi mới
thở ra một tiếng nhẹ nhõm.
Sau khi đã ăn uống xong, tôi viện lý do trong người không được khoẻ để
yêu cầu Vũ Bội đưa tôi trở về thị khu thì chàng đáp ứng ngay.
Qua hôm sau, tôi xin công ty nghỉ việc một hôm, rồi gọi một chiếc taxi đến
tửu gia ở ngoại ô để tìm Trình Diệu Quang. Nhưng khi tôi đến nơi hỏi thăm
thì người bồi khác ở đó trả lời tôi rằng: Tiểu thơ, chiều hôm qua, Trình
Diệu Quang đã xin nghỉ việc luôn rồi.
Tôi sửng sốt nhìn người bồi và buộc miệng thốt:
- Anh ấy lại nghỉ việc nữa à?
Người bồi cười nhạt nói:
- Anh ta là người kỳ lạ lắm. Rất có thể anh ta bệnh thần kinh cũng không
chừng.
Tôi lắc đầu:
- Không, anh ấy chỉ không giống với người thường, thế thôi. Anh ấy luôn

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.