TÌNH LOẠN - Trang 101

luôn thích sự cô độc.
Tôi nhớ lại trước đây, Trình Diệu Quang đã viết một câu trong bức thơ của
chàng đã gởi cho tôi: "Từ ngày tôi hại một cô gái cho đến nay tôi đã trở
thành một kẻ cô độc, đầy tự ty". Tôi muốn biết xem chàng đã hại cô gái nào
và hại ra sao. Nhưng chàng đã nghỉ việc nơi đây rồi, tôi còn mong gì gặp
lại chàng được nữa.
Tôi tò mò hỏi người bồi:
- Anh có biết anh ấy đi đâu không?
- Nào ai biết được!
Tôi thất vọng, từ giã người bồi, rồi rời khỏi nơi ấy ngay.
Tôi hy vọng thời gian sẽ giúp tôi quên đi hình ảnh của Trình Diệu Quang
trong lòng tôi lúc bấy giờ chỉ còn có mỗi hình bóng Vũ Bội mà thôi.
Mùa đông đã đến rất mau chóng.
Vào một buổi trưa, tôi vừa đánh máy xong hai bức thư tại văn phòng làm
việc thì bỗng nhiên tôi cảm thấy chóng mặt và ói mửa, khiến trong người
tôi khó chịu lạ thường. Vì vậy nên tôi xin nghỉ làm để đi khám bác sĩ.
Sau khi khám cho tôi xong, vị bác sĩ ấy tươi cười nói với tôi:
- Thưa bà, cơ thể của bà rất khoẻ mạnh, không có bịnh hoạn gì cả, mà đó
chẳng qua là vì bà sắp làm mẹ, nên...
Tôi mở to đôi mắt nhìn vị bác sĩ lom lom mà chẳng nói được lời nào.
Vị bác sĩ tươi cười nói tiếp:
- Khi mới bắt đầu làm mẹ, xin bà chớ có lo âu gì cả, mà nên vui vẻ lên là
hơn.
Nhưng vị bác sĩ ấy đã hoàn toàn hiểu lầm tôi rồi. Trong cái giây phút ấy, tôi
chẳng những làm sao vui nổi, mà còn cảm thấy lo sợ nữa là khác. Nhưng lo
sợ gì? Tôi không sao nói ra được.
Thế là ngay sau đó, tôi mượn điện thoại tại phòng mạch bác sĩ mà gọi cho
Vũ Bội ngay.
- Y Sa đó hả, em? Vũ Bội dịu dàng hỏi bên kia đầu giây.
Tôi đưa hai tay nắm chặt lấy ống điện thoại, miệng mở lớn và nói chẳng ra
lời trong khi đôi giòng lệ đang trào ra khóe mắt.
- Vũ Bội! Anh Vũ Bội!...

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.