TÌNH LOẠN - Trang 99

Bội chẳng hề nhận ra được Trình Diệu Quang. Bấy giờ tôi mới yên tâm
hẳn.
Vũ Bội nói với Trình Diệu Quang về những thức ăn chàng muốn, rồi thu
hồi ánh mắt, chuyển sang tôi và hỏi:
- Em có tâm sự gì phải không?
Tôi cười gượng nói:
- Vũ Bội, anh chớ nên suy đoán như thế, em tuyệt đối chẳng hề có tâm sự
gì đâu.
- Thế sắc mặt của em lại lộ vẻ không được vui? Anh có làm điều gì cho em
phiền giận không?
Tôi nhún vai và cười nói:
- Vũ Bội, chắc anh cũng biết rằng đàn bà con gái trong thời sinh lý, sự bực
dọc thường bộc lộ ra ngoài chứ?
Vũ Bội bật cười rất tự nhiên:
- à thảo nào.
Tôi cũng bật cười thành tiếng. Tôi cố ý cười luôn, vì tôi muốn tiếng cười
của mình sẽ phá tan sự hoài nghi của Vũ Bội đi.
Nhưng chính vì tôi cười quá dễ dàng mà làm cho thái độ của tôi lúc bấy giờ
không được tự nhiên cho lắm.
Vì muốn che giấu bớt phần nào cái tâm tình của mình lúc đó, nên tôi bèn
giả vờ đi vào phòng toa lét để rửa tay, nhưng thật ra, tôi vào đó còn có một
mục đích khác nữa: Tôi muốn nói một vài câu với Trình Diệu Quang.
Tôi muốn cho chàng biết là tôi đã nhận được bức thư của chàng rồi. Tôi
muốn cho chàng biết là tôi cũng rất yêu chàng. Và tôi cũng muốn cho
chàng biết: Tôi không phải là một cô gái phụ tình.
Nhưng, tôi đứng núp trong phòng rửa tay, lén nhìn ra khe cửa mà chẳng
thấy Trình Diệu Quang đâu. Mãi đến năm phút sau, tôi mới thấy Trình Diệu
Quang đang hai tay bưng thức ăn đi ngang qua đó. Tôi liền bước nhanh tới
trước và cất tiếng gọi nho nhỏ:
- Anh Diệu Quang, hãy chờ tôi một chút!
Nhưng Trình Diệu Quang quay đầu lại nhìn tôi, mỉm cười, rồi lại tiếp tục
bước đi về phía trước.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.