TÌNH LOẠN - Trang 177

- Cô muốn tìm ai?
Cô ta cười ngạo nghễ đáp:
- Tôi tìm cha tôi.
Tôi chăm chú nhìn cô ta và hỏi tiếp:
- Cô tìm cha cô à? Cô có đi lầm địa chỉ chăng?
Cô ta quay mặt nhìn lại phía sau. Ngay trong lúc ấy, tôi chợt phát giác ra ở
góc cầu thang xuất hiện hai người nữa. Tôi định thần nhìn kỹ thì nhận ra đó
là hai đứa bé đã mắng tôi vào buổi trưa hôm qua dưới cầu thang.
Khi đã nhận ra điều đó, tôi bất giác phát run lên. Tôi rất sợ phải nhìn thấy
hai đứa bé ấy, tôi rất sợ phải đương đầu với cái hiện thực hết sức là phũ
phàng.
Cô gái ấy quay đầu lại phía hai đứa bé và hỏi:
- Có phải cô này đã cùng cha ở chung với nhau không?
Cả hai đứa bé đều đồng thanh đáp:
- Đúng rồi! Chính cô ta đấy. Chính cô ta đấy.
Cô gái ấy quay lại nhìn tôi với cái nhìn đầy phẫn nộ và hỏi:
- Cha tôi đâu rồi?
Tôi vụt trở thành yếu đuối hẳn đi và cúi đầu buồn bã trả lời:
- Ông ấy... chưa có về nhà.
Một trong hai đứa bé nói ngay:
- Tôi hổng tin.
Tôi tức giận nói:
- Các em không tin thì cứ vào trong này mà tìm xem!
Cô gái ấy đưa mắt nhìn tôi một lúc, rồi quay đầu lại nói với hai đứa em:
- Chúng ta hãy ngồi nơi đây mà chờ cha về đi.
Hai đứa bé đều chẳng nói gì và cùng nhau ngồi bẹp xuống bực cầu thang.
Tôi từ từ khép cánh cửa lại và cảm thấy lòng mình đau khổ vô biên. Thế là
tôi đã phải đối diện với cái hiện thực tàn bạo phũ phàng thật rồi.
Càng lúc lòng tôi càng đau đơn như đứt từng khúc ruột.
Chẳng hiểu bao lâu sau, bỗng tôi nghe có tiếng quát tháo om xòm trước cửa
vang lên:
- Mẹ nó, ai bảo chúng mày tìm đến đây làm gì? Có mau cút đi hết không?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.