TÌNH LOẠN - Trang 18

Tôi chẳng nói gì. Chàng cười và tiếp:
- Y Sa, tái kiến! Hy vong chúng ta sẽ có cơ hội để xem với nhau một chầu
ciné.
- Vâng, tốt lắm.
- Tái kiến!
Tôi quay gót bước đi và cảm thấy tâm tình mình hứng thú vô cùng khi trở
về nhà. Như vậy là tôi đã được trai yêu rồi và có đến cả hai người con trai
yêu tôi lận. Một người là Trình Diệu Quang, còn một người là họa sĩ đã vẽ
bức hình của tôi.
Trong quá khứ, tôi đã vì không có ái tình mà bi thương. Giờ đây, khi ái tình
đã đến với mình thì bỗng nhiên tôi đăm ra bối rối và kinh hãi, vì tôi không
biết mình nên đem ái tình mà dâng hiến cho Trình Diệu Quang hay cho
chàng họa sĩ nặc danh ấy?
Tôi không muốn mình sơ suất trong việc xử dụng tình cảm của mình, và tôi
cũng không thể yêu một lúc cả hai chàng trai được. Vì vậy mà tôi một mặt
từ chối sự ước hẹn của Trình Diệu Quang, một mặt chờ đợi sự xuất hiện
của anh chàng họa sĩ đã lén vẽ bức hình của tôi.
Thế nhưng, tôi đã chờ đợi ngày này qua ngày khác, rồi tuần này qua tuần
khác mà vẫn không hề thấy sự xuất hiện của anh chàng họa sĩ ấy.
Lòng tôi hết sức phiền não:
- Nếu anh chàng ấy không yêu ta thì vì sao chàng lại lén lút họa hình ta rồi
gởi nó đến cho ta?
Tôi suy nghĩ mãi mà vẫn không sao giải đáp được. Tôi nghĩ hết điều này
sang điều khác cũng vẫn không thể biết được người nào đã vẽ hình tôi như
thế.
Lại vào một ngày thứ bẩy, tôi vừa ở sở ra về thì thấy Trình Diệu Quang đi
tới, trên tay cằm hai tờ vé hát, và cười nói:
- Y Sa, ngày mai tôi mời Y Sa đi xem phim với tôi.
Tôi trầm ngâm giây lát, rồi hỏi:
- Vào mấy giờ, anh?
- Hai giờ rưỡi. Y Sa có rảnh không?
Tôi mỉm cười và gật đầu.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.