TÌNH LOẠN - Trang 20

chàng làm như chẳng hề biết có tôi bên cạnh chàng.
Đến khi vãn hát thì lại càng thê thảm hơn nữa. Lúc ra khỏi hí viện, tôi đưa
mắt nhìn chàng, thấy chàng cúi đầu bước đi thật nhanh, hai tay thọc vào túi
quần, cách tôi thật xa, cơ hồ như chàng rất sợ tôi.
Từ trước tới giờ, tôi chưa từng thấy một người con trai nào cổ quái như thế.
Chàng đã hẹn tôi đi xem hát bóng thì tất nhiên là chàng rất có hảo cảm với
tôi rồi. Thế nhưng, tại sao chàng lại không tỏ ra thân mật với tôi?
Vì cuộc ước hẹn hôm nay, nên tôi đặc biệt mặc một chiếc áo kỳ bào thuôc
loại "Thái Ty" (tức loại áo dài của thời Mãn Thanh). Chiếc kỳ bào rất vừa
vặn với thân mình tôi, làm cho tôi cao lớn hơn những ba gang, tôi còn
mang cả đôi giày cao gót kiểu ý đại-lợi mà tôi mới mua.
Vậy mà sự chuyên chú làm đẹp của tôi kẻ như hoàn toàn lãng phí, chỉ vì
Trình Diệu Quang hết sức lãnh đạm đối với tôi. Phải chăng vì tôi không
được hấp dẫn?
Chúng tôi lặng lẽ bước đi, không ai nói gì với ai cả. Khi đến đầu đường, vì
thấy chàng vẫn không hề tỏ ra thân mật với tôi chút nào, tôi lại càng bực
dọc và chán nản vô cùng. Tôi mới hỏi chàng:
- Anh định đi đâu thế?
- Còn Y Sả Chàng hỏi lại tôi.
Tôi chẳng cần giữ ý, đáp:
- Tôi muốn về nhà để dùng cơm!
Chàng nhìn tôi chăm chú, rồi nói:
- Vậy thì chúng ta hẹn sẽ tái kiến!
- Tái kiến!
Nói xong câu ấy, tôi liền chuyển mình bỏ đi ngaỵ Tôi có cảm giác kháp
người mình đều nóng bừng, cơ hồ có cả một ngọn lửa đang bừng cháy dữ
dội trong lòng tôi. Mà thật thế, ngọn lửa phẫn nộ đang đốt cháy lòng tôi
mãnh liệt.
Trình Diệu Quang là người con trai thứ nhất đã bước vào sinh mạng của
tôi. Nhưng, chàng chỉ là kẻ đứng ngoài sinh mạng tôi, chứ không thể vào
được. Chàng không bao giờ bước vào bên trong được. Chàng không mang
đến cho tôi sự khoái lạc, mà chỉ mang đến cho tôi sự bực dọc và ngậm

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.