TÌNH LOẠN - Trang 197

chân? Anh có xấu hổ không?
- Chẳng xấu hổ gì cả. Sự bần cùng đã làm cho con người ta mất liêm sỉ.
- Em không tin rằng anh đã nghèo khổ đến không có cơm ăn như thế.
- Trên đời này có nhiều điều mà người ta khó tin được. Em là thiên kim tiểu
thư, đương nhiên là em không thể nào hiểu được nỗi cùng khổ nó như thế
nào.
Tôi còn biết nói sao hơn. Tôi đứng lặng yên nhìn chàng.
Chàng ngước mặt lên, hồi tưởng lại quá khứ và nói:
- Sau khi mẹ qua đời rồi, anh trở thành một kẻ mồ côi khổ sở linh đinh và
bắt buộc phải nghỉ học. Do đó, anh phải xin vào làm cho một tửu điếm no...
về sau, anh mới làm một người hướng dẫn du khách. Lúc bấy giờ, anh mới
gặp Lợi Lợi...
- Nhưng Lợi Lợi là ai?
- Chính là người đàn bà bị bại đôi chân ấy. Nàng đã trú ngụ tại tửu điếm,
thường xuống tửu điếm uống rượu, và mỗi tối đều đi với một người ngoại
quốc khác nhau. Vì thế mà anh biết ngay nàng làm nghề gì rồi. Có một buổi
tối nọ, nàng ngồi tại quán rượu hút thuốc lá một mình có vẻ rất cô độc. Anh
rất muốn đến làm bạn với nàng nhưng không dám. Sau đó, nàng đưa mắt
nhìn anh như ngầm bảo, nên anh mới dám đánh bạo tiến đến bên nàng..
- Đó là lần đầu tiên hai người mới quen biết nhau?
Chàng gật đầu rồi nói tiếp:
- Có một hôm, nàng nằm trên giường và hỏi anh có biết hát không?
Nàng cho biết rằng tâm tình của nàng đang gặp rất nhiều sự phiền não. Thế
là anh hát cho nàng nghe một bài. Đến khi nghe xong, nàng tỏ ra rất vui
thích và cho rằng anh quả thật là một thiên tài về ca hát, tại sao anh không
cố gắng phát triển về phương diện ấy? Anh nói thật cho nàng biết: Anh
không có tiền.
- Thế là bà ta mời một nhạc sư đến dạy cho anh?
- Đúng như thế. Nhờ vậy mà anh đã học hát với một giáo sư ý Đại Lợi.
- Như vậy là bà ta rất tốt đối với anh.
- Phải, nàng là ân nhân của anh.
Tôi lạnh lùng nói:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.