TÌNH LOẠN - Trang 201

Vĩnh Trọng đuổi theo tôi và gọi to:
- Y Sa! Hãy trả lời cho tôi đi.
Tôi càng bước nhanh hơn để vào trong phòng ngủ. Vĩnh Trọng chận ngang
trước mặt tôi và hằn học thốt:
- Cô không trả lời tôi phải không?
- Phải! Tôi cứng rắn đáp.
Chàng căm tức nói:
- Cô thay đổi nhanh chóng thật! Đến giờ phút ngày tôi mới phát giác ra
rằng bao nhiêu tình thương của tôi đối với cô trước đây đều hoàn toàn lãng
phí cả.
Nghe Vĩnh Trọng nói đến câu ấy, lòng tôi vụt trở nên mềm yếu hẳn đi. Tôi
hỏi lại chàng:
- Anh có chứng cớ nào mà lại cho rằng Vũ Bội đã đến đây? Lẽ nào anh
không biết rằng Vũ Bội đã làm cho tôi đau khổ hay sao? Vì cớ gì anh lại cố
ý xúc phạm đến vết thương lòng của tôi như thế?
- Cô hà tất tiếp tục diễn kịch mà làm gì. Tôi đã biết chắc rằng Vũ Bội đã đi
tìm cô, gã ăn mày đã ngủ dưới dạ cầu thang ấy chính là thằng Vũ Bội có
phải thế không?
Tôi đứng lặng người đi vì chẳng biết phải nói sao. Vĩnh Trọng lại hỏi tiếp:
- Hồi mười giờ đêm nay Vũ Bội đã đến đây và vừa đi xong, có phải thế
không?
Tôi lo sợ hỏi lại chàng:
- Sao anh biết?
- Không có chuyện gì có thể giấu diếm tôi được cả.
Tôi đành thú nhận:
- Phải, Vĩnh Trọng. Vũ Bội đã đến đây. Anh ta đã quá nghèo khổ, nên hy
vọng tôi sẽ giúp đỡ anh ta về tiền bạc.
- Cô không còn hận anh ta nữa ư?
- Phải, tôi không còn hận anh ta nữa.
- Nhưng cô chẳng đã từng oán hận anh ta là gì?
- Đó là vì anh không được hiểu rõ anh ta mà thôi.
- Bây giờ thì cô đã hoàn toàn hiểu rõ anh ta rồi ư?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.