TÌNH LOẠN - Trang 203

chìm hắn luôn xuống hồ sâu tội lỗi hay sao? Lòng thương của anh đâu? Tại
sao anh không biết thương xót hắn? Anh có biết không, Vũ Bội đã rời bỏ
người đàn bà ấy rồi. Anh ta bắt đầu sống cuộc đời tự lập.
Vĩnh Trọng cố chấp nói:
- Anh chẳng đời nào tin như thế cả!
- Đó là quyền tự do của anh.
Vĩnh Trọng bực dọc bỏ đi thẳng vào trong phòng ngủ.
Thế là cảm tình của chúng tôi đã bắt đầu có sự rạn nứt rồi.
Qua sáng hôm sau, Vũ Bội trở lại tìm tôi. Thấy tôi không được vui, Vũ Bội
hỏi ngay:
- Bộ đêm hôm qua, em đã gây gổ với thằng già ấy phải không?
Tôi gật đầu.
- Vì anh phải không?
Tôi nhìn chàng và lại gật đầu.
Chàng cúi mặt xuống và buồn bã nói:
- Y Sa, anh rất lấy làm tiếc về chuyện đó.
Tôi tha thiết khẩn cầu chàng:
- Vũ Bội anh hãy giúp em đi!
- Nhưng anh có thể giúp em được gì?
- Hãy đưa em rời khỏi Vĩnh Trọng đi!
- Nhưng anh chẳng có tiền, anh đang bị thất nghiệp.
Tôi đứng chết lặng nhìn chàng đăm đăm.
- Nhưng vì sao em lại muốn rời xa Vĩnh Trọng?
- Vì y đã có vợ lớn rồi, em không muốn làm vợ lẽ của y.
Vũ Bội cười nói:
- Có ăn, có mặc, thì dù làm vợ lẽ cũng có sao đâu? Chỉ khi nào không có
ăn, không có mặc thì mới không xứng đáng để làm chồng em thôi.
Tôi bực tức gắt:
- Vũ Bội! Tại sao anh không chịu hiểu cho tôi? Tôi hận anh rồi đó.
Vũ Bội cười hỏi:
- Em có thật sự muốn rời xa Vĩnh Trọng không?
Tôi cương quyết trả lời:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.