TÌNH LOẠN - Trang 209

Bé Hoài Trọng mỉm cười.
Tôi nựng nịu nó từng cái rồi từng cái...
Khi tôi về nhà mẹ tôi, bà cười ha hả và bước ra đón tôi. Nhưng tôi lại cố ý
giữ nét mặt đầy phiền não.
Thấy vậy, mẹ tôi liền ngưng tiếng cười và lo lắng hỏi ngay:
- Bộ con có chuyện cãi vã với Vĩnh Trọng phải không?
Tôi lắc đầu.
- Vậy thì có chuyện gì?
Mẹ tôi càng thêm lo lắng hỏi và cùng tôi vào trong phòng.
Tôi bèn đem câu chuyện Vĩnh Trọng thua cá ngựa mà nói mẹ tôi. Khi nghe
xong, mẹ tôi mở to đôi mắt đầy ngạc nhiên.
Tôi nói với giọng cầu khẩn:
- Mẹ, con không thể không giúp đỡ Vĩnh Trọng được.
- Được rồi, xế trưa nay, mẹ sẽ đến ngân hàng lãnh tiền ra đưa cho con.
Nhưng bà lại hoài nghi hỏi:
- Vĩnh Trọng là người rất đứng đắn, bình thời không thích cờ bạc, thế sao
lần này lại...
Tôi giật mình và buộc lòng phải nói dối:
- Vâng, trước đây anh ấy chẳng hề đánh cá ngựa bao giờ, nhưng lần này
ảnh lại nghe theo lời người tạ Có người đã bảo với anh ấy là con "Hắc
Thủy Ngưu" chạy rất hay thế nào cũng về nhất và lãnh thưởng rất to, nên
anh ấy đã hùn vào đó năm ngàn đồng để đánh cá.
- Người ta nói như vậy mà Vĩnh Trọng chẳng hoài nghi gì hết sao?
Tôi tiếp tục nói dối:
- Người nói đó không ai khác hơn là chủ con ngựa "Hắc Thủy Ngưu", và
ông ta đã đánh cá đến mấy chục ngàn đồng.
Mẹ tôi chẳng nói gì nữa.
- Chuyện này mẹ chớ nên nói gì với Vĩnh Trọng cả nhé. Anh ấy là người
rất trọng thể diện, vì vậy mà con mới bàn riêng với mẹ mà thôi.
- Đương nhiên là mẹ chẳng nói gì với nó đâu. Vả lại, nếu chuyện này đổ bể
thì ảnh hưởng tai hại không ít cho công việc làm của nó tại công ty, nên mẹ
chẳng dại gì nói với ai đâu.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.