TÌNH LOẠN - Trang 210

Tôi làm bộ than thở:
- Cờ bạc thật hại con người ta vô cùng! Mẹ, số tiền ấy, Vĩnh Trọng sẽ trả lại
cho mẹ hàng tháng.
- Không hề gì, mẹ không cần tiền xài lắm đâu.
Thế là trưa hôm ấy, tôi đưa mẹ tôi đến ngân hàng lấy ra ba ngàn đồng. Sau
khi chia tay mẹ tôi xong, tôi bèn đi tìm Vũ Bội.
Nơi Vũ Bội cư ngụ là một khách sạn hết sức tồi tàn, bẩn thỉu. Bàn ghế
giường chiếu thật dơ dáy, hôi hám, lại thêm tối tăm dễ sợ.
Vũ Bội bảo tôi ra quán cà phê ngồi chờ chàng ra nói chuyên. Tôi không
khỏi xúc động muốn rơi nước mắt khi thấy chàng mặc một chiếc áo sơ mi
đã cũ mềm và nhầu nát.
Tôi đưa tiền cho Vũ Bội, chàng cảm động nói:
- Y Sa, em thật là tốt! Anh sẽ cố gắng lo giấy tờ càng sớm càng hay.
Độ một tuần sau thì Vũ Bội hẹn gặp lại tôi tại quán cà phệ Chàng đưa cho
tôi giấy phi cơ, giấy tờ chiếu khán và nói:
- Đây là giấy tờ của em và Hoài Trọng, em hãy cất đi.
Tôi đưa tay toan cầm lấy. Bỗng chàng giật lại và đút vào túi áo mình:
- Mà không được, những giấy tờ này phải để anh cất tốt hơn.
- Tại sao?
- Nếu chẳng may chồng em bắt gặp được thì...
- Anh nói rất có lý, nên để anh cất là hơn.
Vũ Bội hỏi tôi:
- Em đi với anh sang Vọng Các có sợ khổ không?
Tôi cương quyết đáp:
- Em không sợ.
Vì em ngại Vĩnh Trọng hoài nghi, nên lúc sau này tôi không còn giữ sự
lãnh đạm đối với chàng nữa. Tôi tỏ ra thân thiết với chàng như trước kia.
Chẳng bao lâu sinh nhật của mẹ tôi đã đến.
Trước ngày sinh nhật một hôm, mẹ tôi gọi điện thoại cho tôi và ngỏ ý muốn
tôi cùng Vĩnh Trọng đến dự lễ cùng bà. Tôi nhận lời ngay.
Tối hôm ấy Vĩnh Trọng về tới, tôi liền thuật lại cho chàng biết chuyện ấy
và muốn chàng lấy nữ trang gởi ở ngân hàng về cho tôi đeo.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.