TÌNH LOẠN - Trang 213

Tôi cố đi mau hơn, nhưng tôi lại không sao đi nhanh được, vì một tay bồng
Hoài Trọng còn một tay bận xách va ly.
Khi vào tới quán giải khát, tôi chẳng thấy Vũ Bội đâu, nên thất vọng vô
cùng.
- Có lẽ Vũ Bội đang ngồi trên xe và bị kẹt đèn đỏ tại đường Thập Tự không
chừng.
Tôi thầm nghĩ như vậy, rồi tìm một chỗ ngồi có thể nhìn thấy khách khứa ra
vào mà để va-ly xuống.
Người bồi đến, tôi gọi một ly nước ngọt, rồi ngồi nhìn chăm chú từng
người đàn ông đi vào trong quán.
Thế nhưng tôi vẫn không hề thấy Vũ Bội đâu. Tôi càng thêm thất vọng vô
cùng.
Đã ba giờ mà Vũ Bội vẫn chưa tới.
Tôi bắt đầu sốt ruột, nên hỏi mượn cuốn điện thoại niên giám của người bồi
để tìm số điện thoại của khách sạn nơi Vũ Bội đang trọ, rồi gọi điện thoại
đến đấy tìm chàng.
Bên kia đầu giây, có người trả lời:
- Ông Vũ Bội đã dọn đồ đi vào trưa nay rồi.
Đã ba giờ 15 phút vẫn chưa thấy Vũ Bội đâu.
Tôi sốt ruột đến toát mồ hôi. Tôi nhờ người bồi xem chừng dùm va ly cho
tôi, rồi bồng bé Hoài Trọng đi ra khỏi quán, đứng tại cột đèn nơi cửa ra vào
phi trường mà chăm chú nhìn từng người đàn ông một và gọi tên chàng: Vũ
Bội! Vũ Bội!
Nhưng vẫn không có một tiếng trả lời.
Tiếng thối thúc các hành khách hãy lên phi cơ phát ra từng chập từ trong
máy phát thanh. Thế nhưng tôi vẫn chẳng hề thấy Vũ Bội đâu.
Tôi phát khóc lên.
Tôi lật đật chạy trở vào trong quán, trả tiền nước, rồi xách va ly trở lại nơi
cửa ra vào để chờ Vũ Bội.
Đến khi khách đã lần lượt lên hết trên phi cơ, tại phòng khách quần chúng
đã tản mất hết, chỉ còn có một mình tôi cô đơn đứng đó, khiến tôi cảm thấy
cô độc lạ lùng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.