TÌNH LOẠN - Trang 214

Tôi đến văn phòng của Hàng Không công ty hỏi thăm:
- Xin cho tôi hỏi thăm, hành khách đi chuyến phi cơ Hương Cảng Vọng
Các đã lên phi cơ chưa?
Cô nữ thư ký ngạc nhiên nói:
- Tôi không hiểu cô muốn nói chi?
- Tôi có mua vé phi cơ của quí công ty vào ba giờ rưỡi thì khởi baỵ Nhưng
vé phi cơ của tôi đang ở trong tay một người bạn trai của tôi và giờ này anh
ấy vẫn chưa thấy đến.
Người nữ thư ký dùng tiếng Anh nói với tôi:
- Thưa bà, xin bà cho biết bà đã ghi tên gì khi mua vé?
- Vũ Bội và Y Sa.
Tôi đáp.
Người nữ thư ký ấy cúi đầu xuống dò trong sổ. Rất lâu, rất lâu sau, cô ta
mới ngước lên nhìn tôi và nở một nụ cười lấy làm tiếc, nói:
- Xin lỗi bà, trong danh sách các hành khách đi chuyến phi cơ ba giỡ rưỡi
không hề có tên ông bà. Phải chăng bà đã mua vé phi cơ của công ty hàng
không nào khác chăng?
Tôi buồn bã đáp:
- Dạ, không!
Đã 3:30 rồi, nhưng Vũ Bội vẫn không thấy đến.
Sau đó, bỗng tôi nghe có những tiếng nổ dữ dội làm chát chúa cả tai vang
lên. Tôi biết ngay đó là tiếng phi cơ đang bắt đầu cất cánh bay đi.
Loạt tiếng nổ ấy khiến lòng tôi thêm tan nát và đau đớn cùng cực. Tôi một
tay bồng Hoài Trọng, một tay xách va ly và thẫn thờ bước xuống từng nấc
cầu thang.
Từ trong phi trường ra, tôi lủi thủi đi trên đường Thái Tử và thẫn thờ đi
băng qua con đường lớn.
Giữa lúc ấy, bỗng bên tai tôi có tiếng xe hơi thắng rít lên vang dội, liền đó
tôi cảm thấy như trời xoay đất chuyển...
Đến khi tỉnh lại, tôi nhận ra mình đang nằm trong một gian phòng rất tĩnh
mịch. Lát sau, tôi lại cảm thấy chân bên phải của mình đau đớn vô cùng.
Tôi kinh hoảng la lên một tiếng, tức thì cánh cửa phòng mở ra, một nữ hộ tá

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.