TÌNH LOẠN - Trang 233

cảm là mình đã già xấu lắm rồi. Giờ đây, bắt gặp cái nhìn của thanh niên ấy,
tôi mới biết là mình vẫn chưa phải là một đóa hoa héo úa như tôi tưởng.
Khi trở về nhà dùng bữa cơm trưa, tôi thấy mẹ tôi ngồi bàn ăn mà gương
mặt lộ vẻ không vui chút nào. Tôi đoán biết là bà có tâm sự gì rồi, nên cất
tiếng hỏi:
- Mẹ! Hình như có chuyện gì khiến mẹ âu lo?
Mẹ tôi nghiêm nghị nói:
- Cha con vừa gởi thư về.
Nói đến đấy, mẹ tôi trao bức thư cho tôi đọc.
Sau khi xem xong tôi cảm thấy lòng mình nặng nề tưởng chừng có treo đá.
Thì ra cha tôi cho biết tiệm buôn của ông vừa bị hỏa hoạn thiêu rụi tất cả
tổn thất thật là trầm trọng. Tuy cha tôi có đóng bảo hiểm nhưng ông lại
được bồi thường một số tiền quá ít. Thế nên, ông quyết định sẽ rời khỏi
Pháp Quốc để trở về Hương Cảng và ở luôn tại đây.
Đáng lẽ cái tin cha tôi trở về là một tin vui, vì đã lâu rồi hai mẹ con tôi đều
không được gặp mặt ông. Nhưng ngày ông trở về lại kèm theo cái tin chẳng
lành ấy, nên chúng tôi làm sao vui được.
Mẹ tôi trầm ngâm một lúc mới nói:
- Chẳng hiểu cha con đem được bao nhiêu tiền về? Nếu như ông ấy không
có mang tiền về nước thì từ nay trở đi, chẳng hiểu sự sống của mẹ con mình
sẽ ra sao?
Tôi an ủi bà:
- Mẹ, chớ nên nghĩ ngợi quá nhiều, quá xa xôi như vậy làm chi.
Mẹ tôi buồn rầu nói:
- Mẹ không thể nào không nghĩ xa như vậy được. Tuổi của cha con đã cao
rồi, khi trở về đây, cha con sẽ không thể làm việc được nữa, mà nhà mình
thì lại đông người.
Tôi mẫn cảm nói:
- Nếu tiền bạc của má có phần khó khăn thì con và Hoài Trọng sẽ không
sống nhờ vào cha mẹ nữa. Con sẽ cố tìm việc để nuôi sống lấy thân.
Mẹ tôi lắc đầu:
- Mẹ không hề có cái ý nghĩ ấy.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.