TÌNH LOẠN - Trang 234

Một hôm, chúng tôi lại nhận được thư của cha tôi gởi về cho hay ông sẽ đi
bằng tàu về nước và cho biết luôn cả ngày ông về tới.
Đến đúng ngày hôm ấy, tôi và mẹ tôi và bến tàu đón ông.
Khi thấy có một người đàn ông đã lớn tuổi, mình mặc tây trang sạch sẽ, tôi
thầm nghĩ là cha mình chắc hẳn cũng giống như người đàn ông ấy, vì hai
người cùng trạc tuổi nhau.
Thế nhưng, tôi không ngờ, khi tàu cặp bến rồi, mẹ tôi hướng về phía một
người đàn ông mặc bộ y phục cũ mềm và rộng thùng thình từ trên tàu bước
xuống mà đưa tay vẫy gọi, khiến tôi hết sức ngạc nhiên.
- Y Sa, cha con đó! Mẹ tôi lớn tiếng nói.
Tôi không muốn tiến tới, vì trong đầu óc tôi, cha tôi không phải là người
như thế đó.
Nhưng sự thực thì người đàn ông ấy lại chính là cha tôi thật rồi, vì mẹ tôi
đã bảo như vậy.
Tôi không thể làm sao hơn là đành bước tới với ông. Cha tôi đưa bàn tay ra
nựng nhẹ vào mặt tôi, nhưng tôi lại cảm thấy đau rát vô cùng vì bàn tay của
ông nhám cào, cọ vào má tôi đau điếng, khiến tôi phải vội vàng tránh xa
bàn tay của ông ra.
Cha tôi cười nói:
- Thấy cha thì việc gì lại mắc cở?
Nhưng tôi nào có mắc cở đâu. Tôi chỉ tránh bàn tay nhám cào của ông đã
làm cho má tôi bị rát rạt và đau đớn.
Mẹ tôi lên tiếng trách:
- Con thật là vô phép, gặp cha mà không kêu được một tiếng.
Tôi cố gượng cười và buột miệng thốt:
- Thưa cha, mạnh giỏi!
Cha tôi cao hứng mỉm cười.
Từ trong bến tàu, chúng tôi xách hành lý đi ra bên ngoài đón taxị Đón mãi
đến năm phút mới có một chiếc taxi đến. Chúng tôi cùng lên xe và bảo tài
xế chạy thẳng về nhà.
Mẹ tôi hỏi cha:
- Mình chỉ mang có bấy nhiêu hành lý về sao?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.