TÌNH LOẠN - Trang 252

thương đến chở cha tôi vào bệnh viện.
Khi đã vào đến nơi, bác sĩ nói với tôi:
- Chớ nên cho ông ấy uống rượu, vì áp huyết ông ấy quá cao... Giờ đây, ông
ấy đã hôn mê bất tỉnh thì nhất thiết sự cứu chữa đều không thể nào tiến
hành được nữa...
Tôi cảm thấy lo sợ vô cùng và đứng lặng người đi. Một lúc sau, tôi mới hỏi
được:
- Như vậy thì đến bao giờ cha tôi mới tỉnh lại?
Vị bác sĩ nhún vai và mỉm cười nói:
- Tôi cũng không làm sao mà biết được. Nếu may ra thì ông ấy chỉ hôn mê
chừng hai ba hôm, còn nếu không may thì ông ấy có thể hôn mê đến cả
tháng, cả năm cũng không chừng.
Tôi tuyệt vọng, cúi đầu và òa khóc.
Mà quả thật là bất hạnh, qua một hôm, cha tôi vẫn chưa tỉnh lại. Qua một
tuần sau, cha tôi cũng vẫn chưa tỉnh, và đến tháng sau, cha tôi cũng hãy còn
hôn mê bất tỉnh...
Cho đến ngày thứ ba mươi ba thì đột nhiên, một kỳ tích xảy đến: cha tôi đã
tỉnh lại. Tứ chi của ông đã có thể cử động, nhưng ông lại mất hết tri giác,
trở thành người nửa sống nửa chết.
Sự tỉnh lại của cha tôi đau đớn thay, khiến chúng tôi chẳng vui mừng chút
nào. Trái lại, lòng tôi càng âu lo và khổ sở vô hạn, vì tiền nhà thương, tiền
khám bệnh cho cha tôi đã lên quá cao.
Đến mấy tháng sau thì bao nhiêu tiền dành dụm trong nhà đều đã hết sạch.
Đồng thời, bao nhiêu tư trang của mẹ tôi cũng đã bán không còn gì nữa.
Để tiết kiệm bớt chi phí, chúng tôi bắt buộc phải dọn nhà đến một căn
phòng chật hẹp hơn, chỉ vào khoảng mười x mười mét vuông để ở đó.
Chính vì trước kia ở nơi rộng rãi, ngày nay phải sống nơi quá chật chội như
vậy nên mẹ tôi càng hay cau có, bực dọc và gây gổ với tôi luôn. Bà trách
tôi:
- Nếu mày không dẫn ông ấy đi xem phim thì đâu đến nỗi xảy ra cớ sự!
Tôi cãi lại:
- Nếu mẹ đối xử với cha dịu dàng, tử tế hơn thì cha đâu đến nỗi phải uống

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.