TÌNH LOẠN - Trang 264

mình vận y phục kiểu Ai Cập đứng dậy và từ từ tiến lên ca đài trong khi
một tràn pháo tay tán thưởng nổi lên vang dậy.
- Chẳng hay quí danh của tiểu thơ là gì? Vũ Bội hỏi cô gái ấy.
- Trinh Ni! Cô gái cười đáp.
Chợt nghe hai tiếng "Trinh Ni", tôi không khỏi giật mình, vì cô ta chính là
em gái của một cô đồng học với tôi ngày trước.
- Cô biết lắc trống giấy của Hạ uy di không? Có tiếng Vũ Bội hỏi.
Trinh Ni mỉm cười và gật đầu.
Vũ Bội liền quay về hướng khán giả nói to:
- Tốt lắm. Giờ thì tôi xin trình bày bản nhạc "Chớ nói lời từ biệt" để cống
hiến quí vị.
Một tràng pháo tay lại nổi lên vang dậy.
Thế rồi, Vũ Bội bắt đầu cất tiếng ca.
Giọng hát của hắn thật não nùng, bi thảm, như khóc như than, khiến mọi
người có mặt nơi ấy đều ngồi lặng yên, lắng nghe một cách say sưa.
Nhiều cô gái không cầm được giọt lệ vì lời ca tiếng hát hết sức bi thương
ấy.
Khi bản nhạc đã chấm dứt, Vũ Bội liền dìu Trinh Ni đi xuống khỏi ca đài
và đưa cô ta về chỗ ngồi, rồi mới bỏ đi.
Tôi liếc mắt nhìn thấy Trinh Ni đang ngồi cùng bàn với ba cô gái nữa chỉ
trạc tuổi 17, 18. Tôi không muốn cho các cô gái ấy sa vào vết chân của tôi
trước đây, nên tôi đứng dậy sang bàn các cô.
Trinh Ni thấy tôi thì cất tiếng gọi:
- Chị Y Sa, đã lâu lắm rồi, em không được gặp chị.
Tôi ngồi xuống bên cạnh Trinh Ni và nói:
- Phải, lâu lắm rồi không được gặp nhau. Còn chị của em hiện ra sao?
- Chị ấy đã sang Anh Quốc học, còn một năm nữa thì về nước.
- Em vẫn con đi học chứ?
- Vâng. Trinh Ni cười đáp.
- Vì sao em đến nơi này?
- Vì em rất thích tiếng hát của Ca Thần. Còn chị, chị có thích tiếng ca của
anh ấy không?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.