TÌNH LOẠN - Trang 80

vừa rồi. Lúc bấy giờ Trương Vĩnh Trong đã bỏ ra về từ lâu. Người bồi tiến
lại nói với tôi:
- Tiểu thơ, tiền uống lúc nãy đã được thanh toán xong rồi.
- Còn ông ấy đâu?
Tôi đứng lặng người đi và nghĩ rằng nhất định là Trương Vĩnh Trọng oán
hận tôi lắm, nên tôi cảm thấy hối hận không ít.
Vũ Bội chẳng nói gì, nắm tay tôi kéo đi ra khỏi quán. Tôi hỏi chàng:
- Anh đưa em đi đâu đây?
- Tìm một chỗ để anh xin lỗi em!
Nghe Vũ Bội nói như thế, lòng tôi sung sướng vô cùng, vì Vũ Bội đã chịu
cúi đầu mà nhận lỗi đối với tôi rồi.
Khi chúng tôi đi được một lúc nữa, tôi lại hỏi Vũ Bội:
- Chúng ta đi đâu đây?
Vũ Bội chỉ nở một nụ cười bí hiểm mà chẳng trả lời. Sau khi xuống đò và
qua bên kia bờ biển xong, chàng dẫn tôi đến Date Line.
Khi đã ngồi được một lúc, chàng chăm chú nhìn chiếc áo tôi đang khoác
trên mình, rồi nghiêm nghị hỏi:
Có phải chiếc áo kia là do thằng cha già ấy tặng cho em không?
- Phải, rồi sao anh?
- Anh không thích em mặc chiếc áo ấy chút nào cả. Em hãy cởi nó ra và cất
vào trong chiếc sách tay đi!
- Tôi trách chàng:
- Anh kỳ lạ thật! Em mặc chiếc áo này đối với anh có quan hệ gì đâu?
- Sao lại không? Lão ta là tình địch của anh, nên em mặc chiếc áo nầy làm
cho anh cứ nghĩ đến lão tạ Anh đố kỵ bất cứ vật gì do kẻ tình địch của anh
tặng cho em.
Tôi bật cười và nhận thấy Vũ Bội hay giận chẳng khác nào một đứa trẻ.
Vũ Bội lại nói tiếp:
- Em hãy đưa bàn tay của em ra và nhắm mắt lại đi.
- Chi vậy ảnh Tôi ngạc nhiên hỏi.
- Để anh em chỉ tay của em, anh biết coi cả số mạng nữa.
Tôi bèn làm theo lời chàng: đưa bàn tay ra nhắm mắt lại. Chàng nắm bàn

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.