TÌNH LOẠN - Trang 92

cười rất đắc thắng.
Kể từ hôm ấy trở đi, tôi không hề nói chuyện với Tá Ty nữa. Qua mấy tuần
lễ sau, Tá Ty viết một bức thư và gởi tới tận nhà tôi. Bức thư dài đến sáu
trang giấy, trong đó Tá Ty kể ra rất nhiều tội của Vũ Bội, nhưng tôi chỉ nở
một nụ cười nhạt, rồi đem đốt bức thư ấy đi.
Mặc dù Tá Ty đã cho rằng Vũ Bội là kẻ sở khanh không tốt, nhưng những
lời tố khổ của Tá Ty vẫn không làm cho tôi thay đổi quan niệm đối với
chàng, trái lại càng làm cho tôi thêm yêu chàng tha thiết hơn nữa.
Tôi tự nhủ với lòng mình: "Ta cần phải kiên cường đứng lên để làm người.
Ta không thể yếu đuối không thể để yên cho Tá Ty cướp đoạt Vũ Bội, mà
chàng phải thuộc về ta".
Những ngày hè đã chấm dứt. Những ngọn thu phong đã thổi tới từng cơn
giúp cho người ta cảm thấy dễ chịu vô cùng.
Vũ Bội đã ước hẹn với tôi đi ra vùng ngoại ô chụp ảnh, tôi nhận lời chàng
ngay.
Hôm ấy, Vũ Bội đem xe hơi đến đưa tôi đi ngoạn cảnh một vòng. Đến tối,
khi trở về thị khu, tôi đề nghị với chàng nên vào một tiệm ăn dùng cơm tối.
Nhưng Vũ Bội lắc đầu:
- Không, hãy về nhà anh mà dùng cơm đi!
- Về nhà anh? Tôi nhìn chàng hỏi.
- Phải em có thích về đó không?
Tôi gật đầu. Từ ngày quen biết Vũ Bội đến nay, tôi chưa hề đến nhà chàng
lần nào, nên tôi hiếu kỳ, muốn theo chàng về đó xem sao.
Chiếc xe hơi chạy đến một con đường thanh tịnh ở Cửu Long thì dừng lại.
Chúng tôi cùng xuống xe và đi đến trước một tòa nhà lầu cao rất sang
trọng. Vũ Bội nghiêng đầu nói với tôi:
- Anh ở tại từng lầu thứ 8 của cao ốc này.
- Anh mua căn phòng đó ư?
Chàng cười đáp:
- Không, anh chỉ thuê mà thôi. Mỗi tháng anh phải chi tiền nhà và các tạp
phí khác nữa độ chừng ngàn đồng.
- Tại sao anh không mua một nơi để ở cho rồi?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.