TÌNH NÀY ĐÀNH HẸN VỚI GIÓ ĐÔNG - Trang 160

“Hầu gia…” Cảnh Trung khó xử nói.

“Bảo cô ta ra ngoài đi.” Tư Hành Phòng không biết bản thân tại sao lại

tức giận, chỉ biết là mỗi lần nhìn thấy người phụ nữ này, tâm trạng ngài vô
duyên vô cớ lại xao động. Có lẽ là do nàng đã nhìn thấy tất cả những yếu
đuối, nhu nhược trong ngài.

Hạ Phẩm Dư liền bê bát canh táo đỏ nấu đường đến gần, mặt không biểu

cảm nói “Nếu Hầu gia sợ đắng thì sau khi uống bát thuốc kia xong hãy
uống thêm chút canh ngọt này vào, như vậy sẽ không cảm thấy đắng lắm
đâu.”

“Ta bảo ngươi cút ra ngoài, ngươi không nghe thấy sao? Khụ khụ… khụ

khụ.” Tư Hành Phong cứ tức giận là lại lên cơn ho.

Hạ Phẩm Dư liền bê bát canh ngọt quỳ xuống “Nô tì to gan, mời Hầu

gia dùng thuốc xong rồi nô tì sẽ lui ra ngoài ngay.”

Tư Hành Phong nheo mắt lại, nhìn người phụ nữ đang quỳ dưới đất,

trong lòng đột nhiên lại bùng lên cảm giác tức giận.

Thật không ngờ, người phụ nữ này dám uy hiếp ngài!

“Ngươi… mau cút ra ngoài cho ra.” Ngài nghiến răng, buông từng chữ

rành rọt.

“Hầu gia lúc này đang yếu, vậy để nô tì bón thuốc cho ngài.” Hạ Phẩm

Dư đứng dậy, đưa tay nhận lấy bát thuốc.

“Ngươi, đứng lại.” Tư Hành Phong bê bát thuốc lên, ngửa cổ uống sạch

không còn một giọt.

Hạ Phẩm Dư thấy vậy liền đưa bát canh táo đỏ nấu đường tới. Chỉ thấy

ngài lạnh lùng lên tiếng “Đặt xuống, ra ngoài.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.