TÌNH NÀY ĐÀNH HẸN VỚI GIÓ ĐÔNG - Trang 303

Không phải ngài đang ở đình Lãm Túy à? Tại sao đột nhiên lại chạy tới

phòng của nàng chứ?

Tư Hành Phong lại thét lớn “Hạ Phẩm Dư, mở cửa mau.”

Nghe tiếng thét gọi của ngài, Hạ Phẩm Dư vội vã lau sạch nước mắt, lúc

này mới nhận thấy vết thương ở ngón tay đã dây ra khắp nơi trên y phục,
khuôn mặt cũng dính dáp, tanh tanh. Nàng đứng dậy nhanh bước về bàn
trang điểm, nhìn vào gương, hình ảnh nàng hiện lên, khuôn mặt nhòe nhoẹt
máu và nước mắt, trông cực kỳ đáng sợ. Khuôn mặt vốn dĩ đã bình thường,
lại còn để bộ dạng đến mức này, chẳng khác nào quỷ hút máu, chẳng thể ra
ngoài gặp người khác được.

Nàng vội vã đưa tay lên lau, thế nhưng làm thế nào cũng không lau sạch

được.

“Hạ Phẩm Dư, ta biết ngươi đang ở bên trong, ngươi mau ra đây cho ta,

ta có chuyện muốn hỏi ngươi.” Tư Hành Phong đã không còn chút nhẫn nại
nào nữa, đưa tay đập mạnh lên cánh cửa.

Thôi bỏ đi, dù thế nào cũng chẳng thể lau sạch được.

Lúc Hạ Phẩm Dư vội chạy ra mở cửa, bàn tay của Tư Hành Phong đang

dừng ở trước cửa, ngài nhìn chằm chằm vào khuôn mặt nàng, đôi mày khẽ
nhíu chặt.

Nàng không dám ngẩng mặt lên nhìn, chỉ cần ngước lên một cái là ngài

có thể thấy đôi mắt đỏ lừ của nàng, nhất định sẽ đoán được nàng vừa khóc
xong.

Dù cho có thích hay không, nàng với ngài sẽ chẳng bao giờ có kết quả

tốt lành. Đối với ngài mà nói nàng chẳng qua chỉ là đối tượng có thể trút
giận bất cứ lúc nào, sự tồn tại của nàng chỉ để nhắc nhở ngài về mối huyết

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.