TÌNH NÀY ĐÀNH HẸN VỚI GIÓ ĐÔNG - Trang 304

hải thâm thù. Đối với nàng mà nói, ngài là chủ nhân, là ân nhân, là chủ nô
lệ, tuyệt đối không thể là người yêu, là phu quân được.

Cho nên, cho dù biết được sự thật, nàng cũng chỉ có thể chôn vùi sự thật

này ở góc sâu khuất trong trái tim mình, vĩnh viễn không bao giờ chạm tới.

Trước kia đã sống như thế nào thì sau này sẽ tiếp tục như vậy.

Không có bất cứ thay đổi nào khác.

Nàng khom người xuống nói “Không biết Hầu gia tìm nô tì có chuyện

gì?”

“Khuôn mặt của ngươi sao thế?” Tư Hành Phong thấy vết máu khô dưới

cằm của nàng, liền nắm lấy ngón tay bị thương của nàng, thấy vết thương
đã thôi không chảy máu nữa, nhưng lòng bàn tay lại đầy vết máu. Buông
bàn tay nàng ra, ngài lại đưa tay nâng cằm nàng lên, khuôn mặt trắng bệch
đầy những vết máu nhỏ. Vết thương trên tay không những chưa được xử lí
kịp thời lại còn dây ra đầy tay, y phục, khuôn mặt, không biết từ lúc quay về
đến giờ nàng đã làm những gì. Ngài bất giác cảm thấy hoài nghi, liệu có
phải nàng đã trúng tà giống như Quan Quần nói?

“Ngươi bị trúng tà hay sao? Sao lại khiến cho mình chẳng khác gì quỷ

hút máu thế? Lúc nãy đánh rơi thức ăn ở đình Lãm Túy, bây giờ lại khiến
bản thân người không ra người, quỷ không ra quỷ. Rốt cuộc ngươi đang
làm cái gì, suy nghĩ những gì hả?” Ngài cau chặt đôi mày, bị nàng chọc tức
đến mức suýt nói không thành lời. Đã gặp không biết bao nhiêu phụ nữ,
nhưng chưa hề thấy người phụ nữ không ra dạng người như nàng. Tướng
mạo thường thường bậc trung không nói, lại còn không biết cách bộc lộ ưu
điểm, che giấu nhược điểm, thực sự bị nàng chọc đến tức chết đi được.

“Nô tì đáng chết, đã làm kinh động đến công tử.” Hạ Phẩm Dư càng cúi

đầu thấp hơn.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.