TÌNH NÀY ĐÀNH HẸN VỚI GIÓ ĐÔNG - Trang 315

chẳng giống ngài chút nào. Nửa đêm chạy đến phòng tìm nàng, nếu để
người khác nhìn thấy nhất định sẽ nảy sinh thị phi.

Cảm thấy không quen với hành động không suy nghĩ kĩ càng này của

ngài, nàng liền thì thầm lên tiếng “Hầu gia, trời đã muộn rồi, ngài nên quay
về nghỉ ngơi sớm đi…”

Tư Hành Phong vẫn cứ ôm chặt nàng không buông. Hạ Phẩm Dư khẽ

vùng vẫy.

“Không được cử động.” Thế nhưng cuối cùng ngài đã lên tiếng.

Cả thân người nàng cứng đờ, không dám cử động gì nữa.

Ôm thân người bé nhỏ, mong manh của nàng vào lòng, ngài bất giác

nhớ lại hai lần ân ái trước đó. Bởi vì vết thương khó có thể lành lại sáu năm
trước mà ngài căm hận phụ nữ, căm hận chuyện giường chiếu, ân ái, thế
nhưng ở Bách Hoa Đường, biệt viện Thanh Phong, ngài đã thân mật với
nàng những hai lần. Cảm giác đó khiến cho dục vọng chôn vùi sâu thẳm
trong lòng bao năm nay chợt trỗi dậy mạnh mẽ, thậm chí còn rạo rực chẳng
khác nào ngọn lửa mãnh liệt. Ngài thích được tiếp xúc cơ thể với nàng,
muốn cảm giác gần gũi thân thiết.

Ngài buông nàng ra, đi về phía giường, ngồi xuống cạnh bên khẽ cất

tiếng “Mau lại đây.”

Hạ Phẩm Dư ngây lặng người, không động đậy mà chỉ nhìn ngài bằng

ánh mắt nghi hoặc, trong ánh mắt chứa đựng mâu thuẫn và tranh đấu “Hầu
gia, đã muộn rồi…”

“Ta biết trời muộn rồi, đã đến lúc lên giường đi ngủ. Ta đã nói những lúc

chỉ có hai người chúng ta thì đừng gọi ta là Hầu gia, cho nên phải phạt. Mau
lại đây, cởi y phục ra giúp ta.” Lần này, giọng điệu của ngài nghiêm nghị
hơn trước, giống như đang ra lệnh.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.