TÌNH NÀY ĐÀNH HẸN VỚI GIÓ ĐÔNG - Trang 316

Nàng mím chặt môi, nhẹ nhàng cất bước, ngoan ngoãn tiến lại gần.

Nàng ngước mắt, vừa hay nhìn đúng vào chỗ cổ áo của ngài, cổ áo lại

đang mở, để lộ ra làn da săn chắc và đôi xương quai xanh tuyệt đẹp. Hai má
nàng càng lúc càng đỏ, không biết là vì mùa xuân đã tới, hay là vì khí hậu ở
hoàng triều Kim Bích khác biệt với nước Bạch Hổ, mà trong phòng lúc này
rất ấm áp.

Hạ Phẩm Dư khẽ hít một hơi thật sâu, giống như mọi khi, đưa tay cởi y

phục cho ngài, vừa tháo một cúc ở cổ áo, nàng đột nhiên cảm thấy có điều
gì đó lạ thường.

Cởi y phục mỏng manh này xuống, bên trong ngài sẽ chẳng còn thứ gì

khác nữa.

Đúng vào lúc nàng đang mất hồn thì Tư Hành Phong liền kéo nàng lại

rồi đẩy xuống mặt giường.

Nàng kinh ngạc đến mức mở to hai mắt, nhìn khuôn mặt hoàn mỹ đang

kề cận ngay trước mắt, vô cùng căng thẳng.

“Nàng đang căng thẳng gì thế?” Ngài càng đưa mặt lại gần hơn, chiếc

mũi gần như chạm vào chiếc mũi nàng, giọng nói trầm ấm, khuôn mặt lộ
đầy sức quyến rũ “Trên người ta chỉ còn lại mỗi y phục mỏng manh này,
sau khi cởi ra thì chẳng còn gì khác, nàng đang muốn để ta bị bệnh đúng
không? Hay là muốn ta nằm trơ trọc thế này đi ngủ? Thông thường chỉ
trong đúng một tình huống duy nhất ta mới đi ngủ trong lúc thân người trơ
trọc thế này mà lại không cảm thấy lạnh lẽo, cũng không bị nhiễm phong
hàn.” Giọng nói của ngài toát lên sức mê hoặc chết người.

Khoảng cách quá gần khiến nàng không thể nhìn rõ được nét mặt của

ngài, thế nhưng nàng có thể tưởng tượng được lúc này ngài đang nở nụ cười
khoái trá. Đặc biệt là lời ám chỉ rõ rệt sau cùng, vậy nên, lúc này khuôn mặt
nàng đỏ ửng lên chẳng khác gì tôm luộc.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.