TÌNH NÀY ĐÀNH HẸN VỚI GIÓ ĐÔNG - Trang 383

Cây nến không biết bị tắt từ bao giờ, ngài vẫn cứ ôm chặt nàng vào lòng

mà không hề buông tay, vùi đầu trong mái tóc của nàng, ra sức hít ngửi
hương thơm hoa lan dịu nhẹ chỉ riêng có ở nàng “Ta biết nàng muốn có gì,
nhưng ta sẽ không cho nàng. Chỉ cần ta còn sống trên đời ngày nào thì ta
nhất định sẽ không làm.” Ngài biết nàng muốn tự do, muốn được rời xa
ngài, đây là điều mà ngài quyết không cho phép được xảy ra, nàng nhất
định phải ở bên cạnh ngài suốt đời, cho dù ngài chết thì nàng cũng chỉ có
thể cùng ngài xuống địa ngục.

Nàng không nói gì, thận trọng hít thở, sợ ngài nghe thấy, nước mắt vẫn

từng giọt từng giọt tuôn rơi.

Ngài biết nàng muốn gì? Thứ nàng muốn không phải là tự do, ngay từ

khi ở dốc Bình Dương, ở trong sơn động, nàng đã từ bỏ mong muốn có
được tự do. Ngài phải biết rằng thứ mà nàng muốn có nhất lúc này chính là
trái tim ngài, điều nàng mong muốn nhất chính là ngài được vui vẻ, hạnh
phúc, thế nhưng ngài nói rằng sẽ không bao giờ cho nàng, chỉ cần ngày nào
còn sống, ngài nhất định sẽ không làm vậy. “Ngày mai, ta sẽ sắp xếp người
đưa nàng về trước.” Nếu nàng đã không thể nào chấp nhận được việc ngài
trở thành một đao phủ tay dính đầy máu tươi trước mặt mình, vậy thì đợi
sau khi ngài giải quyết xong tất cả mọi việc rồi họ mới gặp nhau. Đến lúc
đó, ngài phải cho nàng thấy, ngài có vui vẻ, hạnh phúc hay không. Ngài
phải chứng minh cho nàng biết những điều ngài làm là đúng.

Tư Hành Phong buông Hạ Phẩm Dư ra, đứng dậy, nhanh chóng mặc y

phục rồi vội vã bước đi.

Căn phòng vẫn còn nồng nặc mùi rượu, thậm chí cả hơi ấm ban nãy ngài

để lại cũng chưa hề tan đi.

Trong bóng đêm, Hạ Phẩm Dư trừng trừng đôi mắt đẫm lệ, nàng thấy

bản thân như sắp không thở nổi nữa, lồng ngực bí bách, bức bối đến mức
khó chịu.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.