TÌNH NHÂN - Trang 10

điền lên vì những đụng chạm, những nụ hôn, những ve vuốt bàn tay tôi, còn
sau đó tự tôi làm chúng bị thương đến chảy máu bằng gai hồng từ bó hoa
sinh nhật anh tặng tôi. Nhưng chủ yếu là từ những con số 30.01.1978 được
khắc rất mảnh ở phía trong chiếc nhẫn của anh, chúng làm tôi bị thương.
Chúng sát thương tôi như một sợi dây gai trong bụng.
Sao bạn lại đồng ý với việc đó?
Cả bạn nữa cũng hỏi vậy sao? Mẹ tôi cũng hỏi về điều đó mỗi khi tôi về
nhà vào dịp lễ tết. Và bao giờ bà cũng khóc. Tất cả các chuyên gia tâm lý
của tôi, trừ cái ông “triệu chúng Edyp”, cũng liên tục hỏi. Tôi thừa hiểu
mục đích của họ, cũng như biết rằng nó được đặt không đúng chỗ. Bởi tôi
hoàn toàn không cảm thấy mình đồng ý một cái gì đó. Người ta không thể
đồng ý làm điều mà người ta thấy cần thiết hoặc khát khao!
Song sẽ bỏ qua câu hỏi và mục đích, tôi vẫn tiếp tục – vì có lẽ mọi người
đều muốn nói tới sự tiếp tục đó trong câu hỏi - ở bên anh chủ yếu vì tôi yêu
anh kinh khủng, đến mức đôi khi tôi thấy như ngạt thở. Đôi khi tôi ước gì
anh bỏ tôi đi mà không làm tôi bị tổn thương. Tôi biết điều đó là không thể.
Vì anh hông bỏ tôi. Đơn giản là tôi biết. Vì anh là người tình chung thuỷ
nhất. Anh chỉ có tôi và vợ. Và anh chỉ ra đi khi nào tôi ra lệnh cho anh hoặc
khi tôi có người đàn ông khác. Nhưng tôi không muốn ra lệnh cho anh rời
bỏ tôi. Còn với những người đàn ông khác thì tôi lại không hợp. Tôi biết
thế vì tôi đã có một vài “người đàn ông khác”. Chủ yếu là để chạy trốn khỏi
anh.
Đó là vào hai năm trước đây. Anh phải đi công tác mấy tuần ở Brussel. Từ
khi chuyển sang làm cho công ty Internet này thì anh hay phải đi xa. Tôi sẽ
bay đến chỗ anh vào ngày cuối cùng. Chúng tôi đã lên kế hoạch từ hai
tháng trước đó. Chỉ riêng kế hoạch đã khiến tôi ngây ngất. Đến Bruksel,
anh gọi điện cho tôi hàng ngày. Tôi đã chuẩn bị sẵn sàng. Chúng tôi sẽ
được ở bên nhau bảy ngày tám đêm. Hạnh phúc biết bao! Tôi đã dùng
thuốc để kỳ kinh không rơi vào tuần ở Bruksel đó. Thứ sáu tôi sẽ bay, thế
mà thứ tư tôi bỗng bị sốt. Trên ba mươi chín độ. Tôi khóc vì bực tức. Tôi
chỉ muốn bóp cổ cô bạn đã mang virus cúm đến cơ quan để tôi bị lây. Tôi
đã uống hàng vốc vitamin C, nuốt aspirin, mua về một túi nặng cam và

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.