đỏ. Bosman đến chỗ xuồng cứu sinh. Bác ta không để ý thấy anh. Bác đi về
phía mũi tàu, ngồi trên cái cọc buộc neo đã bong sơn và nhìn ra biển. Bác
mặc chiếc quần lao động màu tím than có hai dây chun bắt chéo nhau qua
lưng. Ngoài cái áo đông xuân đã tã, bác không mặc gì hơn. Lúc ấy là âm
mười độ và gió thổi mạnh.
- Khuất sau xuồng cứu sinh, anh quan sát Bosman. Nếu phải mô tả
bác bằng một từ, thì anh sẽ nói rằng Bosman đơn giản là một người khổng
lồ. Cho tới lúc này anh chưa gặp – mà anh đã làm việc trên bao nhiêu con
tàu rồi – một người đàn ông vạm vỡ và mạnh mẽ đến thế. Hai cánh tay bác
thật vĩ đại. Chúng to tới mức bác không thể đeo đồng hồ, vì quai đồng hồ
nào cũng quá ngắn, không một cái nào có thể vừa cho dù bác có cài ở lỗ
cuối cùng. Cái lần họ dừng lại một ngày ở Plymouth ở Anh, Jacek đã đặt
mua cho bác một chiếc quai đặc biệt trong một cửa hàng bán đồ trang sức
và tặng bác một chiếc đồng hồ nhân dịp sinh nhật bác. Bosman xúc động vì
lại có người nhớ đến sinh nhật của mình đến nỗi rơm rớm nước mắt khi
nhận chiếc đồng hồ của Jacek; sau đó ở đâu và lúc nào bác cũng đeo nó.
Khi moi ruột cá tay dính đầy máu, lúc đi tắm, khi kéo lưới bác đều có nó.
Rồi một hôm, đơn giản là quai bị đứt, thế là Bosman đánh mất chiếc đồng
hồ. Bác tìm suốt hai ngày. Bác quỳ xuống sàn tàu mà chuyển dịch từng mét
một từ mũi đến đuôi rồi lại từ đuôi lên mũi, và tìm. Thậm chí bác còn
xuống cả buồng máy, nơi mà bác chưa từng đặt chân tới. Một lần khi đã
say, bác mới đủ can đảm để đến cabin của Jacek để xin lỗi, rằng cậu, “mẹ
kiếp, tốt với bác như vậy, đã tặng bác đồng hồ, còn bác thì như một con chó
con lại đi đánh mất”. Bởi Bos cảm thấy cần phải biết ơn lòng tốt.
- Anh nhìn Bosman ngồi im lìm như tượng và phân vân, không biết
ngồi trên cái cọc buộc neo kia, bác ấy có đang phiền muộn về một người
đàn bà nào đó không? Khi anh phân vân như vậy, thì trong cái nhà tù lưu
động này, nơi mà những người ngụ cư có hợp đồng lao động, có quyền đình
công và ngủ ít nhất bốn tiếng mỗi ngày, có đầu bếp và người quản lý, có vô
tuyến, có thợ điện có chức năng cung cấp cho họ băng và máy nghe băng,
phụ nữ lại sinh ra nhiều ức chế và nỗi buồn nhất. Những người phụ nữ hoàn
toàn không có mặt ở đây. Như anh nhớ thì chính phụ nữ bắt những người