thích lắm đấy”. Sau ba phút của mình, người đánh cá đi ra đón gió trong
buổi tối Giáng sinh với tâm hồn bị thương tổn tới mức cả etanol, cả giấc
ngủ cũng không giúp được gì. Và để chắc chắn anh, ta ở lại cabin và không
quay lại với gió, để tránh những ý nghĩ ngu xuẩn nào đó. Bởi sau khi rời
khỏi cầu tàu, anh ta thực sự muốn ra tận đuôi tàu. Hoặc xa hơn nữa.
- Chuyện đó xảy ra lâu lắm rồi. Giờ đây thật may mắn vì mọi chuyện
đã khác xa, để nói chuyện với những người đàn bà của mình về cam và
kem dưỡng da trước “những con chó con” đứng cạnh la bàn hồi chuyển.
Bây giờ người ta quan tâm đến tính riêng tư và quan hệ giữa mọi người.
Bởi trên tàu họ còn có cả công đoàn nữa. Ngoài ra, thế giới đã thay đổi theo
chiều hướng tốt lên. Gần đây anh còn nhìn thấy viên Sĩ quan Một mua một
chiếc điện thoại di động với GPS vệ tinh ở Bremerhaven và anh ta có thể
nói với bất kỳ ai và bao lâu tùy thích ngay trên boong mũi. Chỉ có điều viên
Sĩ quan Một lại chẳng biết nói chuyện với ai.
- Nếu như anh không nhầm thì người đàn bà cuối cùng mà Bosman
nói chuyện với, là thẩm phán của tòa án quận Elblag. Đó là một cuộc nói
chuyện không dài. Trong phòng xử án chật kín người, bà ta hỏi bác có nhận
tội không. Bác trả lời rất khẽ: “Đương nhiên” và lần ấy bà ta đã tuyên phạt
bác năm năm tù vì tội “gây thương tật vĩnh viễn”.
- Nhiều năm trước đây Bosman đã đánh chồng của một chị cấp dưỡng
trong bếp ăn của Nhà Đánh Cá ở Gdansk-Wrzeszcz, nơi bác đã sống trong
chín tháng, vì bác sĩ nhà máy không ký sổ sức khỏe cho bác sau khi nhận
định bác bị rung tâm nhĩ và loạn nhịp tim.
- Bosman bị rung tâm nhĩ và loạn nhịp tim khi lần đầu tiên bác được
các bác sĩ khám bệnh trong trại trẻ, chỉ có điều cả rung cả loạn đều do sự
cố. Gần đây, chúng xuất hiện và qua đi sau hơn chục giờ nếu bác không
uống rượu. Sự ngẫu nhiên lại muốn bác có sự cố đúng vào lần kiểm tra sức
khỏe bắt buộc. Vì người đánh cá bắt buộc phải khỏe mạnh, nên bác tạm
thời bị chuyển lên bờ. Bác phải làm việc “trong dây chuyền” ở xưởng và
điều trị bệnh tim. Và cho tới lúc đó, Bosman mới bị đau tim.
- Thậm chí cả ở “dây chuyền” mọi người cũng gọi bác là Bos. Và ở
Nhà Đánh Cá cũng thế. Và cả chị cấp dưỡng cũng gọi bác là “Bos”. Chị ta