đứng bên trong ô cửa kính trong nhà ăn và phát cơm. Cái tạp dề trắng của
chị sạch sẽ không chê vào đâu được, môi tô son màu đỏ thẫm, tóc được
buộc bằng một chiếc khăn lụa và tên chị là Irena. Giống tên mẹ bác. Bao
giờ chị cũng cho bác một suất gấp đôi và bao giờ cũng cười với bác, mặt
ửng đỏ khi bác nhìn lâu hơn vào mắt chị. Thỉnh thoảng chị lại biến mất cả
tuần; những lúc đó bác tìm chị và cảm thấy buồn. Sau đó chị lại về đứng
sau ô cửa kính và thường có những vết tím bầm trên tay hay trên mặt. Có
một tối, bác chờ chị bên cạnh khu đổ rác, ở cổng sau của nhà ăn. Bác đưa
chị ra bến xe buýt. Họ đi quanh công viên để được lâu hơn. Sau đó thì tối
nào bác cũng chờ chị cạnh khu đổ rác. Sau vài tuần thì chị không còn lên
xe buýt nữa. Họ cùng đi bộ và trò chuyện suốt dọc đường về nhà chị. Bác
quay lại một mình, cũng trên con đường đó, về Nhà Đánh Cá và hồi tưởng
lại từng lời của chị.
- Một thời gian sau bác nhận thấy, duy nhất có ý nghĩa với bác đầu
tiên là chờ đến bữa trưa, sau đó đến tối. Sau mấy tuần, Irena biến mất.
Không nói một lời. Khi đó bác cảm thấy giống hệt như thỉnh thoảng bác
vẫn cảm thấy hồi mình còn ở trại trẻ, khi bác ở lại một mình, duy nhất một
mình, trên chiếc ghế dài ở phòng đợi và cô phụ trách dẫn bác về phòng, đưa
cho bác bút màu và giấy vẽ, để bác có cái gì đó làm cho đỡ buồn. Còn bác
lúc đó chỉ thích vẽ mỗi nghĩa trang.
- Tất nhiên là có thể. Sách thì đám này không đọc đâu, nên họ
sẽkhông cuỗm của cậu. Họ thích mấy cái tạp chí khỏa thân ở chỗ tay thợ
điện hơn.
- Viên quản lý đã nhầm. Rất nhầm. Chỉ sau một tuần, sách bắt đầu
biến khỏi giá sách. Mấy ngày sau lại quay lại. Trong các câu chuyện bên
bàn ăn, trong cabin hay lúc uống rượu, hoặc khi làm việc trên boong, chẳng
có ai công khai thừa nhận là đã đọc những cuốn sách để trên giá trong
phòng ăn. Sau một tháng thì giá sách lúc nào cũng trống trơn. Hễ có ai để
quyển nào lên đấy là nó lại biến mất liền. Vấn đề được đẩy lên, khi mọi
người biết rằng tay thợ máy ba giữ sách hàng tuần trong cabin của hắn và
thêm vào đó anh ta còn lấy bút bi gạch chân nhiều đoạn trong sách. Khi anh
ta ký tên bằng đúng cái bút ấy vào biên lai nhận tủ thuốc cho buồng máy,