TÌNH NHÂN - Trang 154

mà thôi. Và mặc dù có trí thông minh ấy, tôi vẫn cứ vét sạch khoản “tiết
kiệm để đi Nepal”, cứ hành hạ cái tôi của mình trong phòng thử ấy và mua
những bộ đồ lót ngày càng đắt hơn, tự thuyết phục mình rằng sẽ tốt hơn nếu
mặc bộ đồ lót đắt tiền khi phải cởi quần áo ở chỗ bác sĩ phụ khoa, nhưng
thực chất thì tôi lại tính rằng Andrei sẽ là người cởi cho tôi bộ đồ lót ấy.
Nhưng Andrei không hề cởi cho tôi bất cứ thứ gì kể từ bảy năm mười tháng
và mười bốn ngày nay. Tôi nhớ điều này rất chính xác vì “lần cuối cùng” ấy
vào cái đêm mà lần đầu tiên anh được bầu vào hội đồng quản trị của công
ty. Khi nghĩ đến “công ty”. Tôi không thể không nghĩ đến Marta, cô bạn gái
của tôi. Hiện đang ở Áo. Có một lần, hoàn toàn vô cớ cô gọi cho tôi vào lúc
nửa đêm từ một quán bar nào đó ở Viên, khi đang say, và gào trên nền
nhạc: - Cậu nghe này, có phải từ cái hồi Piotr của cậu, không…
anh ta đâu phải Piotr… verdammt… Anh ta là Andrei, phải không… nhưng
eal… nhưng từ cái hồi Andrei của cậu ở trong cái công ty ấy thì anh ta
cũng thôi “làm việc”[23] luôn? Chí ít thì cũng với cậu? Cậu nghĩ rằng họ
thành lập công ty để rồi suốt ngày đi giám sát? Kể cả đêm, và vì lý do đó
mà không ngủ với chúng ta nữa?
Và cô cúp máy, không thèm chờ câu trả lời của tôi. Và nghĩ rằng Marta
muốn trở thành nữ tu trước khi trở thành một nhà thần kinh – sinh học.
Bây giờ cô đang ở Viên, sau khi trốn chạy Jurgen, ông chồng thứ ba ở
Montreal.
Jurgen, con trai của ông chủ ở tờ tuần báo có nhiều độc giả nhất ở Áo, được
học bổng ở Đại học tổng hợp ở Montreal và chỉ nhiều hơn thằng con trai
với người chồng thứ hai của cô ba tuổi. Cô gặp cậu ta ở lớp học tiếng Pháp.
Cô đến lớp muộn. Lớp học đã kín chỗ. Jurgen là người duy nhất đứng dậy
và nhường chỗ cho cô, còn cậu ta thì đi tìm ghế cho mình. Cậu ta quay về
tay không, bởi tất cả các phòng học khác đều đóng cửa, và suốt một giờ
liền cậu ta đứng sát tường, nhìn cô cười.
Họ nói chuyện với nhau bằng tiếng Anh. Cậu ta mê hoặc cô bằng sự rụt rè,
bằng sự khiêm tốn hiếm thấy, bằng bàn tay như của một nghệ sĩ dương cầm
và bằng khả năng nghe cô nói hàng giờ, mặc dù cậu ta, như rất ít những
người đàn ông khác, có rất nhiều cái để nói. Họ hay đến quán cà phê ở khu

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.