TÌNH SỬ ANGÉLIQUE TRỌN BỘ - Trang 1094

qua. Ông không thể nhận ra nàng, và khó mà nhận ra được nếu không có cái
nét buồn thoáng trên gương mặt khi nàng nhắc đến đứa con trai bạc phận.
Nàng quay lại nhìn Cha. Cha tuyên úy khoanh tay trên đầu gối như thể
chuẩn bị ngồi lâu. Đột nhiên ông thấy sợ không dám nói điều gì. Nàng có
thể buộc ông phải nói ra tất cả và sẽ đặt lên đôi vai ông một trách nhiệm
nặng nề.
- Thưa Cha - Angielic nói - Tôi chưa hề biết - và bây giờ tôi muốn biết -
những lời cuối cùng của chồng tôi ở giàn thiêu là gì... ở giàn thiêu - nàng
nhắc lại - vào giờ phút lâm chung, chồng tôi đã nói điều gì?
Linh mục nhíu mày:
- Ước nguyện của bà hơi quá muộn, thưa bà - ông nói - Xin bà tha lỗi cho
tôi đã không nhớ được. Bao nhiêu năm tháng đã trôi qua từ ngày ấy, và tôi,
than ôi, đã chăm sóc phần hồn cho bao nhiêu người phạm tội rồi. Bà hãy tin
tôi, tôi không thể thuật lại thật chính xác.
- Được rồi, nhưng tôi thì có thể. Ông ấy chẳng nói gì cả. Ông ấy chẳng nói
gì cả vì ông ấy đã chết rồi. Họ đã trói một người chết vào cột, còn chồng
tôi, vẫn còn sống, lúc ấy đang bị lôi xềnh xệch qua đường hầm trong khi
công chúng dõi nhìn ngọn lửa thi hành bản án mà chồng tôi đã chịu một
cách oan uổng.
Đức vua đã thú nhận với tôi điều đó.
Nàng đợi ở linh mục một cử chỉ ngạc nhiên hay có thể là phản đối, nhưng
ông vẫn ngồi trơ như đá.
- Cha cũng biết rõ điều đó phải không? - Nàng thở dài nói-Cha đã biết từ
đầu. ư
- Không, không phải từ đầu. Người ta đã đánh tráo tài tình quá đến nỗi lúc
ấy tôi không hề mảy may nghi ngờ. Họ đã chụp lên đầu người tử tù một cái
mũ trùm. Chỉ mãi sau đó tôi...
- Sau đó? Khi nào? Ở đâu? Ai đã cho cha biết? - Nàng nhào về phía trước,
ngực nàng phập phồng, hai mắt rực lửa - Cha nhìn thấy ông ấy sau lúc
thiêu?
Mục sư đăm đăm nhìn nàng. Giờ đây ông đã hoàn toàn nhận ra nàng. Nàng
không hề thay đổi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.