TÌNH SỬ ANGÉLIQUE TRỌN BỘ - Trang 1185

bên nàng.
- Thế nào, nỗi cuồng nộ của ta, nàng đã chịu ngoan ngoãn hơn chưa?
Lúc đó nàng đang nằm sấp, đầu kê trên một cánh tay, như một pho tượng
cẩm thạch, tóc trải trên đôi vai trắng ngần. Nàng nằm im, nhưng không ngủ.
Tên cướp biển cau màu, đặt cây đèn ngủ lên cái giá nhỏ,. Khi hắn cúi xuống
nâng nàng dậy toàn thân nàng bủn rủn trong cánh tay của hắn. Đầu nàng
gục xuống.
Da thịt nàng nóng như lửa. Hắn nhảy lùi lại, giật mình. Đầu nàng chúi
xuống như thế bị mái tóc dày nặng lôi đi. Miệng nàng nói lảm nhảm. Hắn
chỉ nghe được mấy tiếng: "Anh yêu, anh yêu..." và hắn mỉm cười.
Hắn lại đặt nàng xuống giường và lấy chăn đắp cho nàng. Ra đến cửa hắn
nói với ai đó ở bên ngoài:
- Bà ta ốm, hãy trông nom bà ta.
- -- -- -- -- -- -- -

Con tàu sắp thả neo, Angielic cảm thấy điều đó khi nó nhẹ nhàng lắc lư như
ru nàng trong giấc ngủ. Ánh nắng lọt qua khe cửa. Nàng đoán là ánh nắng
gay gắt đã làm nàng
thức giấc và nàng dịch sang một bên để tránh. Âm thanh bên ngoài ầm ĩ.
Những bàn chân trần bước thình thịch qua cửa phòng nàng. Tiếng thét và
tiếng còi ái cả tiếng ồn và tiếng chân chạy loạn xạ, xô đẩy nhau.
- Ta ở đâu đây?
Nàng đưa tay vuốt mặt như muốn xua tan cái làn sương mù bao phủ tâm trí
nàng như một tấm vải liệm. Ôi, ngón tay nàng sao mà gầy guộc, xanh xao
đến thế! Thế nhưng tóc nàng vẫn sạch sẽ và mềm mại, như thể vẫn thường
xuyên được chải, thậm chí bôi nước hoa. Nàng nhìn quanh tìm quần áo, và
thấy chúng được gấp cẩn thận trên hòm. Nàng đứng lên, mặc vào và ngạc
nhiên thấy chúng quá rộng. Tìm mãi không thấy giày, nàng xỏ chân vào
một đôi dép Thổ. Đoạn nàng lục lọi khắp nơi tìm chiếc hầu bao.
- Ô, đúng rồi, tên cướp đã lấy mất.
Trí nhớ nàng dần dần trở lại. Khi nàng đứng lên hai chân nàng bủn rủn.
Song, tựa người vào bàn ghế, nàng mon men ra khỏi cabin.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.