TÌNH SỬ ANGÉLIQUE TRỌN BỘ - Trang 159

nàng gắng sức suy nghĩ để hiểu rõ tâm trạng của mình. Nàng giụi trán vào
lan can:
"Ta sẽ không bao giờ được biết đến tình yêu." - Angiêlic buồn bã nghĩ
thầm.
Cuối
cùng, uể oải và mệt mỏi, nàng định trở vào phòng riêng thì bỗng nghe tiếng
đàn ghita phía dưới cửa sổ. Angiêlic cúi xuống nhìn, nhưng không trông
thấy ai trong bóng đêm giữa các lùm cây:
"Có lẽ là cậu nhỏ Ăngricô đã về đây để cho ta có ban. Cậu thiếu niên dễ
thương thật..." - Nàng nghĩ thầm.
Nhưng người nhạc sĩ giấu mình ấy đã cất tiếng hát. Giọng trầm và khỏe này
không phải là của một thiếu niên. Ngay từ những nốt nhạc đầu tiên, người
phụ nữ trẻ đã tháy trái tim mình rung động. Tiếng hát lên bổng xuống trầm,
khi êm mượt như nhung, khi âm vang mạnh mẽ, lời ca được phát âm chính
xác tuyệt vời. Chất lượng của tiếng hát thật hiếm có, dù rằng tối đến Tuludơ
tràn ngập các ca sĩ nghiệp dư đa tình, và ở khắp miền Lănggơđốc không ít
người hát hay. Đây đúng là nghệ sĩ. Tiếng hát có một âm lượng đặc biệt,
làm lay động cả khu vườn và rung rinh bóng trăng. Chàng hát một bản tình
ca cổ bằng tiếng Ốc xưa cũ, thứ tiếng tế nhị mà Bá tước Perắc thường ca
ngợi. Angiêlic không hiểu hết lời bài hát, nhưng có một từ luôn được nhắc
đi nhắc lại: "Amorê! Amorê!"
Tình yêu!
Bây giờ nàng đã vững tin:
- Đúng ông ta là thi sĩ hát rong cuối cùng của xứ sở này, đúng giọng hát
vàng của vương quốc đây rồi!
Nàng chưa từng
được nghe ai hát hay như thế bao giờ. Người ta thường nói với nàng:
- Ôi! nếu như chúng ta được nghe giọng hát vàng của Vương quốc! Ông ta
không hát nữa rồi. Biết bao giờ ông ta mới lại hát nữa!
Nói thế xong, người ta thường nhìn nàng tỏ ý thương hại nàng khong có cái
may mắn được biết con người danh tiếng của quê hương họ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.